Giữa không trung, hai luồng ánh sáng dần dần biến mất, lộ ra bóng người chật vật của Vân Bá Hùng, không ngờ ông ta đã bị đứt cánh tay phải, tay trái ông ta đang cầm lấy cánh tay cụt đó, mắt ông ta nhíu lại vì đau đớn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.
“Cái gì, chú Vân… chú Vân thế mà bị gãy một cánh tay ư, sao có thể? Tôi không tin, tôi tuyệt đối không tin… Bùi Tuệ Lâm khiếp sợ, tấm mắt vì quá đả kích mà tối sầm, cô ta loạng choạng thụt lùi hai bước ra sau, suýt nữa choáng váng ngã xuống đất.
Ngay sau đó, Vân Bá Hùng rên lên một tiếng, thân thể mất khống chế mà ngã xuống nơi cách Trần Gia Bảo không xa, liên tục giãy giụa nhưng không gượng dậy nổi, đầu tay cụt chảy máu tươi đỏ thắm, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Trận chiến này, thắng bại đã được quyết định!
Dù đã sử dụng bí pháp Nguyệt Hoa Châu, một cao thủ hàng đầu tỉnh Phú Thọ được mệnh danh là “Song chưởng vô địch” như Vân Bá Hùng thế mà vẫn thua chiêu thức Kiếm Tiên của Trần Gia Bảo!
Mọi người khiếp sợ ồ lên, sau đó đều hưng phấn sôi trào.
Nhất là Kinh Đại Vĩ, ông ta kích động đến nỗi không thèm để ý đến hình tượng mà nhảy cẫng cả lên, sơ sẩy sao mà ngã lăn xuống đất, cái mông ngã phịch xuống rất đâu, nhưng ông ta hoàn toàn không thèm để ý, ngẩng mặt lên trời cười thật sảng khoái, phấn khích nói: “Quá hay, quá hay, cậu Trần đây đúng là người tài, một quyền đánh ra chống được cả trăm quyền.
Trận chiến này đã bảo vệ thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình được bình yên trong vòng mười năm tới rồi.
Sảng khoái, quá sảng khoái!”
Dường như đến Diêu Hoa Mộng và Lam Di Lan cũng vui lây, hai cô kích động ôm chầm lẫn nhau, trái tim rung rinh trước tư thế oai hùng của Trần Gia Bảo.
Không chỉ Diêu Hoa Mộng, ngay cả Lam Di Lan cũng cảm thấy có gì đó rung động ngọt ngào khi nhìn về phía Trần Gia Bảo.
Trong sân, Trần Gia Bảo nhẹ nhàng đẩy Tần Thanh Nhã ra, đến gần Vân Bá Hùng, nhìn ông ta từ trên cao.
Trần Gia Bảo nói với vẻ mặt ngạo nghễ: “Thua dưới tay tôi, bị tôi chặt đứt một cánh tay, ông đã phục chưa?”
Vân Bá Hùng nhấn vài chỗ vào phần tay cụt, chẳng mấy chốc đã được cầm máu.
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Trần Gia Bảo, trong ánh mắt có sự khiếp sợ xen lẫn thù hận.
Trần Gia Bảo liếc xuống ông ta, chắp hai tay ra sau lưng, ánh mắt bễ nghễ cao ngạo.
Một lát sau, Vân Bá Hùng nở nụ cười đầy tự giễu, nói ra những lời thật lòng: “Cậu Trần đây đúng là tài giỏi không ai sánh bằng, không những vậy còn sở hữu chiêu thức còn sót lại của Kiếm Tiên, họ Vân tôi đây thua tâm phục khẩu phục.
Nhưng có điều, tại sao cậu lại không giết tôi?”
Vân Bá Hùng thật sự rất tò mò, vào khoảnh khắc ông ta và Trần Gia Bảo quyết định thắng thua vừa rồi, ông ta tin chắc rằng Trảm Nhân Kiếm của Trần Gia Bảo có thể cắt đứt cổ họng ông ta dễ như trở bàn tay, nhưng ngay