Giờ phút này, khi ác ma khát máu ấy đang đi về phía mình, cô ta sợ hãi.
Nỗi sợ ấy khiến hai chân cô ta như nhũn ra, muốn chạy cũng chạy không nổi.
“Cô là em gái ruột của Bùi Thanh Phong?”
Trần Gia Bảo đi tới trước mặt Bùi Tuệ Lâm hỏi.
Dù Trần Gia Bảo tỏ ra rất dửng dưng, nhưng Bùi Tuệ Lâm lại có cảm giác mình vô cùng nhỏ bé khi đứng trước Trần Gia Bảo.
Cô ta thầm khinh bỉ mình một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Không sai, tôi đây là Bùi Tuệ Lâm – em gái ruột của Bùi Thanh Phong.
Anh giết Nhạc Minh Hải, lại chém đứt cánh tay chú Vân, anh tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh.”
“Không bỏ qua cho tôi?” Trần Gia Bảo cười khẩy, nghe vô cùng khinh miệt.
Bùi Tuệ Lâm hơi biến sắc, cô ta như con mèo bị giẫm vào đuôi, cả giận nói: “Anh cười cái gì? Đừng tưởng đánh bại chú Vân là anh lợi hại nhé! Anh có tin nếu anh Bùi Thanh Phong của tôi đồng ý, anh ấy có trăm ngàn cách thức có thể giết chết anh, thậm chí khiến anh muốn sống không được, muốn chết chẳng xong không?”
Dứt lời, Bùi Tuệ Lâm lại ngẩng cái đầu cao ngạo lên một lần nữa.
Cô ta hệt như một con công xoè đuôi, tin tưởng rằng dù Trần Gia Bảo có mạnh thế mạnh nữa thì so ra vẫn kém anh mình một nửa.
“Chẳng lẽ cô chỉ có thể dựa vào uy danh của anh cô để ra vẻ ta đây thôi à?” Trần Gia Bảo khinh thường.
Bùi Tuệ Lâm xây sẩm mặt mày: “Ý… ý anh là sao?”
“Ý tôi là cô quá yếu.” Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng.
Mang cái vẻ nhìn người bằng nửa con mắt, anh thờ ơ nói: “Sự uy hiếp của cô đối với tôi chẳng những không có chút hiệu quả nào, mà còn giống như chuyện cười.
Có lẽ người khác sẽ sợ cô, nịnh hót cô, tâng bốc cô vì cô là em gái của Bùi Thanh Phong, nhưng mà trong mắt Trần Gia Bảo tôi, thân phận em gái ruột Bùi Thanh Phong của cô không bằng một bãi phân chó.
Nếu cô không phải phụ nữ thì bây giờ, cô đã đến điện Diêm Vương báo danh như Nhạc Minh Hải rồi.”
Lời nói đanh thép, hùng hồn anh thốt ra mang đến khí thế khiến người ta áp lực.
Bùi Tuệ Lâm tái xanh cả mặt, tức giận đến mức run rẩy toàn thân.
Cô ta duỗi ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào Trần Gia Bảo, đôi môi mấp máy chẳng nói ra lời.
Vân Bá Hùng chật vật đứng lên, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không nhịn được thở dài.
Ông ta biết rõ trước mặt kẻ siêu mạnh như Trần Gia Bảo thì cho dù có là Bùi Thanh Phong, Trần Gia Bảo cũng sẽ không nhìn bằng con mắt khác, chứ đừng nói gì đến em gái Bùi Thanh Phong.
“Lôi ra.” Trần Gia Bảo bỗng lạnh mặt, khí thế áp đảo khiến người ta không thể phản bác.
Bùi Tuệ Lâm bị dọa sợ,