Họ lớn lên cùng nhau và cùng nhau luyện công, đã xem nhau như chị em ruột từ lâu, bây giờ thấy chị em mình bị Trần Gia Bảo hại cho bị thương nặng như thế, bọn họ hung tợn trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo.
“Sao? Tôi nói phá tan trận hình kiếm của cô dễ như lấy đồ trong túi ra, giờ cô đã tin chưa?”
Lúc này, Trần Gia Bảo giống như diều hâu, xoay người, nhảy trước nhảy sau, nhẹ nhàng bay xuống đáp trên mặt đất, khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt.
Đàm Minh Y, Hàn Đông Húc và những người khác vô cùng kinh hoàng, tất cả đều lộ ra biểu hiện khó tin.
Trong nhà tranh, Lục Bảo Ngọc càng kinh ngạc hơn, cái miệng nhỏ há hốc, khiếp sợ mà nói: “Đường đường là trận hình kiếm trấn yểm của Ngũ Uẩn mà đã bị Trần Gia Bảo phá vỡ? Lại còn phá dễ dàng như vậy? Đơn giản như vậy? Chuyện này… Nếu không tận mắt nhìn thấy, đánh chết tôi cũng không tin..
Trần Gia Bảo, rốt cuộc là tại sao mà anh làm được?”
Không chỉ là Lục Bảo Ngọc không tin, mà Hàn Đông Húc, Đàm Minh Y và những người khác càng không tin nổi.
Đặc biệt là Đàm Minh Y, cô ta đã tu luyện Ngũ Uẩn kiếm trận này từ khi còn nhỏ, và hơn ai hết, cô ta hiểu rõ Ngũ Uẩn kiếm trận đáng sợ chỗ nào.
Nếu như trước hôm nay, có người nói với cô ta rằng có thể phá vỡ trận hình kiếm dễ như trở bàn tay, cô ta sẽ chẳng những không tin, mà còn cho rằng đối phương là đứa cực ngu.
Tuy nhiên, bây giờ, không những có một người ngạo mạn nói rằng phá tan trận hình kiếm cũng giống như lấy đồ trong túi ra mà thôi, thậm chí người đó còn làm được.
Đàm Minh Y khiếp sợ trong lòng.
“Cái này… cái này làm sao có thể? Ngũ Uẩn kiếm trận là một trong những tuyệt chiêu trấn yểm của Ngũ Uẩn.
Hàng trăm ngàn năm nay chưa từng có ai có thể đủ sức để phá vỡ trận hình kiếm, anh… làm sao anh có thể làm được?” Sắc mặt Đàm Minh Y kinh hãi, như thể là tín ngưỡng lâu dài trong tim cô ta đã hơi sụp đổ.
Trần Gia Bảo cười khẽ, giơ kiếm chỉ thiên, ngạo nghễ nói: “Đó là bởi vì hàng trăm ngàn năm nay, chưa từng có ai gọi là Trần Gia Bảo.
Sắc mặt của Đàm Minh Y biến đổi, trầm mặc ngay sau đó.
Trần Gia Bảo đứng chống kiếm, nhàn nhạt nói: “Hẳn là cô không hiểu tại sao tôi lại làm được?”
“Đúng vậy.” Đàm Minh Y thừa nhận một cách rất hào phóng và sảng khoái.
Khóe miệng Trần Gia Bảo nhếch lên thành một nụ cười đắc ý, nói: “Trận pháp trong thiên hạ rất thần ký ảo diệu, thay đổi thất thường, nhưng cho dù có thay đổi như thế nào, xét cho cùng, không thể thoát khỏi phạm trù âm dương, ngũ hành, bát quái.
Tôi nói đúng chứ?”
“Không sai, đúng là như vậy.” Đàm Minh Y gật đầu thừa nhận.
Trần Gia Bảo