Hàn Đông Húc, với tư cách là trưởng lão trong”Ngũ Uẩn Tông”, Trần Gia Bảo tin rằng Hàn Đông Húc đã không ra tay thì thôi, một khi đã xuất thủ thì chắc chắn sẽ kinh thiên động địa.
“Mấy người…” Trần Gia Bảo lại giơ kiếm lên, lần lượt chỉ vào Đàm Minh Y và Hàn Đông Húc, ngạo nghễ nói: “Xông lên hét đi, giết hết truyền nhân của Ngũ Uẩn rồi tôi sẽ lấy đầu của Triệu Đức Minh, xuống núi tiêu diệt nhà họ Triệu, để trong thành phố không còn ai thuộc nhà họ Triệu nữa!”
Trần Gia Bảo nói một cách mạnh mẽ, để khiến mọi người không nghi ngờ gì về tính xác thực trong lời nói của mình, Trần Gia Bảo để tất cả cùng xông lên, nhưng ánh mắt của anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hàn Đông Húc.
Rất hiển nhiên, trong tất cả những người có mặt ở đây, chỉ có Hàn Đông Húc là có khả năng uy hiếp lớn nhất.
Mặt Triệu Đức Minh lập tức biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, trong lòng tràn đầy hối hận, hối hận đêm nay không nên đến núi Hồng Lĩnh.
Dường như nhận ra ánh mắt của Trần Gia Bảo không cứ liếc nhìn Hàn Đông Húc, Đàm Minh Y cảm thấy mình bị khinh thường, liền tức giận nói: “Trần Gia Bảo, anh quả thực rất mạnh.
Thực lực ngoài dự đoán của tôi, nhưng anh cho rằng anh phá được Ngũ Uẩn kiếm trận là anh đánh bại được tôi rồi? Đêm nay, tôi sẽ cho anh tận mắt chứng kiến, khinh thường Đàm Minh Y thì sẽ lãnh hậu quả nghiêm trọng thế nào!”
Sau đó, Đàm Minh Y khẽ kêu một tiếng, cả người bay lên, vung kiếm về phía Trần Gia Bảo.
Cô ta mặc áo trắng, xinh đẹp thoát tục, tuy rằng vẻ lạnh lùng băng sương, ánh mắt đằng đằng sát khí, ngùn ngụt lửa giận, nhưng dáng người vẫn rất đẹp.
Phiên nhược kinh hồng, uyển như du long, như thể Lạc Thần tái xuất trong đêm hè.
“Lúc trước, cô dựa vào sức mạnh của kiếm trận mới có thể động thủ, so chiêu với tôi.
Bây giờ chỉ có một mình mà cũng dám đến dây đọ sức.
Tôi tặng cô bốn chữ rất thích hợp: không biết lượng sức!” Trần Gia Bảo lắc đầu và bật cười.
Anh không di chuyển gì, đợi cho đến khi thanh kiếm của Đàm Minh Y đến gần, anh đột nhiên vung kiếm lên hất tung thanh trường kiếm của Đàm Minh Y.
Đàm Minh Y giật mình, chưa kịp thay đổi chiêu thức, đột nhiên Trần Gia Bảo búng ngón tay, một đạo kiếm khí đột nhiên bắn ra, mặc dù không làm bị thương Đàm Minh Y, nhưng cũng làm cô ta bay ngược về sau hơn mười mét có thừa, trông rất khổ sở.
“Kiếm của cô còn không chịu nổi một đòn.”
Trần Gia Bảo lạnh lùng miệt thị, thần thái không ai bì nổi.
Mặt Đàm Minh Y biến sắc.
Cô ta có xuất thân cao quý, lúc nào cũng là kẻ tài năng bậc nhất, như thể cô ta chiếm hết sự thiên vị của trời cao đất dày, cho nên tuổi vẫn còn trẻ mà đã lên làm thầy, được sư phụ cô ta ca ngợi là nhân tài tuyệt thế trăm năm có một.
Cô ta luôn cho rằng trong số những người đồng trang lứa với mình, về mặt tu luyện võ công