Lục Bảo Ngọc sửng sốt, tiếng đàn líu lo cũng ngừng lại, lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô ta không để ý tới việc Trần Gia Bảo đánh gãy dứng thú của mình, một đôi mắt xinh đẹp đánh giá Trần Gia Bảo, nói: “Anh tỉnh rồi, cảm thấy cơ thể thế nào rồi?”
Trần Gia Bảo xem xét tình huống thân thể của mình một lát rồi cười khổ một tiếng, anh lắc đầu nói: “Thương thế rất nghiêm trọng, mặc dù có tiếng đàn của cô trị liệu nhưng trong một thời gian ngắn sợ là không thể làm được việc gì.
”
Lục Bảo Ngọc không hề thấy kỳ lạ chút nào, không, nghiêm túc mà nói thì cô ta vẫn cảm thấy thương thế của Trần Gia Bảo còn quá nhẹ.
Từ khi đi trên quốc lộ để tiếng vào núi Hồng Lĩnh thì bắt đầu bị máy bay trực thăng quân dụng được trang bị võ trang đuổi giết, từ đó Trần Gia Bảo đều chiến đấu không ngừng.
Trốn tránh súng máy bắn phá cùng đạn đạo oanh tạc của máy bay trực thăng Mi 24, phá giải kiếm trận của phái Ngũ Uẩn, kiếm bại lại đột nhiên phái đối phó với Đạm Minh Y, còn dưới tình huống bị Hàn Đông Húc đánh lén thành công thì lại phải mạnh mẽ chống đỡ ba chiêu của cường giả trung kỳ truyền kỳ.
Bất kể ở đâu cũng đều là chiến tích hạng nhất, còn đơn độc thoát ra, mỗi cái đó đều đủ làm người ta kinh ngạc, Trần Gia Bảo không những đều đã làm được toàn bộ, hơn nữa chiến tiếp đấu rồi lại chiến đấu, không hề có một cơ hội thở dốc nào.
Dưới loại tình huống như thế thì cho dù lúc đó Trần Gia Bảo bỏ mình, Lục Bảo Ngọc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Vì vậy, Trần Gia Bảo chỉ bị nội thương nghiêm trọng, điều này ở trong mắt Lục Bảo Ngọc mà nói thì đã thuộc về phạm trù kỳ tích rồi.
“Vậy thì anh cứ yên tâm tĩnh dưỡng đi, anh và Đạm Minh Y định ra ước hẹn ba năm, trong khoảng thời gian ba năm này có lẽ phái Ngũ Uẩn cũng sẽ không tìm đến anh gây phiền phức, bây giờ anh đang ở tỉnh thành, điều duy nhất cần lo lắng chính là gia tộc lánh đời truyền thừa trăm năm – nhà họ Phụng mà thôi.
Nhưng mà cũng không sao, căn nhà tranh này là nơi sư phụ tôi ẩn cư tu luyện, vẫn luôn không có dấu chân người tới nên sẽ không có người tới làm phiền anh đâu.
Đoạn thời gian ngày anh cứ yên tâm mà ở lại đây đi, đợi sau khi thương thế của anh hồi phục rồi thì chúng ta lại cùng nhau xuống núi, quay về tỉnh thành toàn lực đối phó với nhà họ Phương.
”
Lục Bảo Ngọc cười cười đề nghị.
Nói tới đây, trong lòng Lục Bảo Ngọc liền sinh ra một trận tiếc nuối, nếu như sư phụ vẫn còn ở đây