Cực Phẩm Thần Y

Chương 493


trước sau



Trần Gia Bảo tiếp tục cười nói: “Nói đi thì cũng phải nói lại, tôi cũng có một người sư phụ, ngày thường ông ấy không có sở thích gì cả, chỉ thích có việc đánh đàn không việc gì cũng đánh đàn, ngâm thơ.

Tôi luôn cười nhạo ông ấy học đòi văn vẻ, nhưng ông ấy đàn thật sự rất hay, theo lời ông ấy nói thì, người đàn đàn cổ đầu tiên phải có phong vận phẩm cách, vừa phải điều khiển tốt, nhạy bén với âm thanh, trong lòng ổn định, trong lòng phải có loại cảm giác như lắng đọng ngàn năm thì mới có thể cộng hưởng cùng với cây đàn, dung hợp với nó, từ đó mới có thể đạt được cảnh gới thần cầm.


“A, vậy sư phụ của anh thật sự là có kiến giải độc đáo, sư phụ của anh nhất định là một người vô cùng tài giỏi.



Lục Bảo Ngọc cảm thấy lời nói này thật sự đã chạm đến con tim cô ta, lại còn có thể dạy dỗ ra một đồ đệ kỳ tài tuyệt thế như Trần Gia Bảo thế này nữa, vì thế nên trong tưởng tượng của Lục Bảo Ngọc, sư phụ của Trần Gia Bảo khẳng định là một vị tuyệt thế cao nhân.

“Không, ông ấy là một lão già đáng ghét, hơn nữa còn rất thô tục, cứ mở miệng ra là thúi lắm.


Trần Gia Bảo cười ha ha nói.

Lục Bảo Ngọc sửng sốt, cô ta còn tưởng rằng Trần Gia Bảo nói đùa với mình nên liếc xéo anh một cái, đôi tay thon dài trắng nõn đặt trên đàn, nhất thời những âm điệu du dương lần thứ hai lại quanh quẩn trên núi Hồng Lĩnh.

Trần Gia Bảo mưa dầm thấm đất từ thuở nhỏ nên sự hiểu biết đối với cầm nghệ cũng không coi là ít, chỉ thấy tay phải của Lục Bảo Ngọc ngâm, nhu, xước, chú, tay phải có nặng có nhhẹ, lại thêm vào dung mạo và khí chất của cô ta đều thuộc hạng nhất, thật sự là một kỳ nữ hiếm có.

Rất nhanh trên đỉnh núi, trong gian nhà tranh, tiếng đàn du dương vui tai, không khí vui vẻ hòa hơp, khó có được một cơ hội không cần phải lăn lộn trong âm mưu quỷ kế.

Lục Bảo Ngọc đột nhiên phát hiện, bản thân cô ta thấy hơi trầm mê với loại cảm giác này, cũng có thể nói là hơi nghiện.

Nhưng mà cảnh đẹp không kéo dài được lâu, dường như trong lòng Trần Gia Bảo là Lục Bảo Ngọc đều cảm giác được, tiếng đàn du dương im bặt, cả hai đồng thời nhìn ra phía bên ngoài.

Nhất thời, chỉ thấy trong màn đêm bên ngoài, có một ánh đèn từ rực rõ từ xa xa chiếu tới đây.


Rõ ràng là lại có một chiếc máy bay trực thăng ở phía xa xa đang bay về phía bên này.

Sắc mặt Trần Gia Bảo và Lục Bảo Ngọc đều thay đổi.

Đầu lông mày Lục Bảo Ngọc nhíu chặt lại, cô

ta lo lắng nói: “Lẽ nào lại là máy bay trực thăng quân dụng tới truy tìm anh nữa sao? không thể nào được, phi công lái chiếc máy bay trực thăng quân dụng thứ ba đã bị tôi giết chết rồi, bây giờ chiếc máy bay trực thăng đó vẫn còn nằm bên ngoài kia kìa, đối phương không thể nào tới đây nhanh như thế được cả.


Thì ra trong lúc Trần Gia Bảo hôn mê thì phi công của chiếc máy bay trực thăng thúc ba thấy tình thế không ổn nên muốn lái máy bay bỏ chạy, nhưng mà tiếng đàn của Lục Bảo Ngọc vẫn réo rắt không ngừng, trong nháy mắt đã dùng tiếng đàn làm cho tên phi công đó thất khiếu chảy máu, biến thành một tên ngốc.

Sau đó bị Lục Bảo Ngọc giết chết dễ như trở bàn tay.

“Nếu như tôi đoán không lầm thì chính là quân đội phái người tới.


Trần Gia Bảo có chút đăm chiêu nói.

“Quân đội?”

Lục Bảo Ngọc sửng dốt, sau đó sắc mặt ngưng trọng mà gật gật đầu, cô ta lo lắng nói: “Ba chiếc máy bay trực thăng quân dụng không nhận được mệnh lệnh mà đã tự ý đến núi Hồng Lĩnh cách tỉnh thành không xa phóng đạn oanh tạc, cho dù ở quốc tế cũng là một sự việc vô cùng nghiêm trọng.

Hơn nữa anh còn làm phá hoại hai chiếc máy bay trực thăng quân dụng nữa, mặc dù nói là anh bị người ta bức bách không thể không phản kháng lại được nhưng nếu như nghiêm khắc truy cứu thì anh có thể phải đi ra hầu toàn án quân sự đó.


“Muốn làm cho Trần Gia Bảo tôi ra hầu tòa án quân sự? Đây là chuyện không có khả năng.


Trần Gia Bảo thần bí nói, sau đó anh từ trên giường ngồi dậy, tự tin mà đi ra bên ngoài gian nhà tranh.

Lục Bảo Ngọc sửng sốt, cô ta vộ vàng đuổi theo, vừa đi vừa gấp gáp nói: “Đã là lúc nào rồi mà sao anh vẫn còn dám chủ động hiện thân? Cho dù anh bá chủ thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình nhưng bây giờ đối mặt với quân đội thì đều chỉ là tôm tép mà thôi, bọn họ chỉ cần động một đầu ngón tay thôi thì đã có thể hủy diệt toàn bộ thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình rồi, anh vẫn là nên đi trốn cùng tôi đi.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện