Lúc này, Trần Gia Bảo cho mọi người thấy y thuật huyền diệu cao siêu, chỉ vừa nhìn mặt đã có thể nói ra chứng bệnh của đối phương, đồng thời hốt thuốc đúng bệnh, hầu như chỉ trong một phút đã chẩn trị xong cho hai đến ba bệnh nhân, tạo thành một trận kinh hô của mọi người xung quanh.
Rất nhanh, không ít bệnh nhân đã ở trước mặt bác sỹ khác xem bệnh cũng biết Trần Gia Bảo là thần y, vội vã bỏ qua bác sỹ bên người chạy đến trước mặt Trần Gia Bảo.
Dù sao có thần y ở đây trị bệnh, chỉ có kẻ ngu mới để những bác sỹ khác xem bệnh cho mình.
Trong lúc nhất thời, ở bên cạnh Trần Gia Bảo đã kín hết chỗ, cảnh tượng náo nhiệt như chợ bán đồ ăn vậy.
“Đừng vội đừng vội, tiểu thần y ở trong này, từng người xếp hàng, ai cũng có phần, ôi, ông ơi, nói ông đấy, tuy ông lớn tuổi rồi nhưng cũng phải chú ý đạo đức xếp hàng nơi công cộng chứ.
”
Kỳ Đại Lực chủ động duy trì trật tự, tự giác coi mình là trợ thủ bên người Trần Gia Bảo.
Rất nhanh sắp xếp mười mấy bệnh nhân thành một hàng dài trước mặt Trần Gia Bảo, thoạt nhìn vô cùng có khí thế.
Trần Gia Bảo tán thưởng nhìn Kỳ Đại Lực, sau đó ngồi ở bàn trước mặt giống như thầy thuốc ngồi chẩn bệnh cho mọi người.
Về phần những người trẻ tuổi khác đến đây tham gia cuộc thi, trừ Hứa Mỹ Hòa, Lục Tuyết Kha và Đoàn Hạo còn có ít bệnh nhân ra, thì phần lớn đều ngồi ngây ngốc tại chỗ nhìn khác lạc lõng.
Mấy người Lục Vệ Đông ngồi ở vị trí giám thị thấy một màn như vậy thì rối rít há hốc mồm, sau đó liếc nhìn nhau, Lục Vệ Đông bất đắc dĩ cười nói: “Cậu nhóc Trần Gia Bảo này cũng quá bá đạo rồi, vòng một coi như xuất đầu lộ diện, vòng thứ hai vậy mà cũng làm ra động tĩnh lớn như vậy, xem ra vòng thứ hai này lại là Trần Gia Bảo đứng hạng nhất rồi.
”
Lục Tùng Bách cười khổ nói: “Thật vất vả mới tổ chức được một lần thi đấu Đông y, lại thật vất vả mới mời được nhiều thanh niên tài tuấn trong giới Đông y như vậy, bây giờ lại làm nền cho Trần Gia Bảo cả, tôi có linh cảm lần thi đấu Đông y này kết thúc, chỉ e danh tiếng của Trần Gia Bảo nhất định sẽ truyền xa, không ít nhân vật lớn đều muốn kết giao với cậu ta đấy.
”
Lục Vệ Đông theo bản năng nhìn về phía đám người Kiều Ngọc Nghi, vừa vặn nhìn thấy Hội trưởng câu lạc bộ thương nghiệp tỉnh Hòa Bình – Chu Kính Vân đang hứng thú bừng bừng nhìn Trần Gia Bảo, không khỏi cười nói: “Chỉ e có người đã sớm phát hiện khối báu vật này, đang muốn ra tay trước để chiếm lợi thế rồi đấy.
”
Cách đó không xa, Tần Ly Nguyệt nhìn Trần Gia Bảo bị đám người vây quanh, trong mắt toát ra vui vẻ cười nói: “Xem ra, vòng thi đấu thứ hai này xong rồi, anh Gia Bảo thật là thần kỳ, cho dù đi đến đâu cũng đều có thể trở thành trung tâm chú ý của toàn trường.
”
Sau khi nói xong, trong lòng Tần Ly Nguyệt đầy kiêu ngạo cùng với một chút bất đắc dĩ.
Hiện tại bên cạnh Trần Gia Bảo cũng đã có một Lục Bảo Ngọc vô cùng ưu tú đang quấn lấy, trừ cô ta ra, còn có một người vẻ ngoài và khí chất đều không thua cô là Hương Giang, tuy rằng Hương Giang tự xưng là người hầu của Trần Gia Bảo, nhưng mà Tần Ly Nguyệt là nữ nhân có thể nhạy bén cảm nhận được ánh mắt Hương Giang nhìn Trần Gia Bảo tuyệt đối không phải là ánh mắt nên có của người