Nhìn mười mấy thanh niên ngang ngược trước mặt này, biểu tình của Diệp Lâm trở nên đạm mạc: “Muốn đánh nhau sao, ra ngõ hẻm phía sau đi.
"
"Con mẹ nó anh còn dám ra ngõ hẻm phía sau ư? Tôi thấy anh thật sự muốn chết rồi!" Tên tóc vàng cười ha ha một tiếng: “Được, đi ra ngõ hẻm phía sau ông đây đánh chết anh!"
Đến ngõ hẻm phía sau khu buôn bán, những tên thanh niên kia dứt khoát chặn cửa ngõ lại không cho Diệp Lâm chạy trốn.
Tên tóc vàng một tay vỗ vỗ đầu, một tay chỉ vào Diệp Lâm nói: “Chém chết anh ta cho tôi!"
Hai người bên cạnh anh ta lấy dao ra xông về phía Diệp Lâm, nhát dao chém xuống dưới.
Diệp Lâm cũng không né tránh, anh bước lên phía trước một bước đánh ra hai đấm, đánh thẳng lên mặt của hai người cầm dao đang chạy tới chỗ anh.
Hai người đồng thời ngã trên mặt đất, toàn bộ phần mũi bị đánh gãy máu thuận theo miệng chảy ra không ngừng.
Những tên ở đằng sau kia giật nảy mình, chẳng ai ngờ tới Diệp Lâm nhìn thế thôi nhưng sức lực khi đánh ra rất mạnh nha.
"Đánh chết anh ta!" Tên tóc vàng gầm thét.
Nhưng Diệp Lâm còn nhanh hơn bọn họ một bước, anh lao về phía bọn họ một phát bắt được tên tóc vàng chế trụ cổ của anh ta, kéo đầu anh ta lao về phía trước đâm thẳng vào bức tường bên cạnh.
Cú đâm đó khiến đầu óc tên tóc vàng choáng váng nhưng Diệp Lâm không hề dừng lại ở đó anh tiếp tục kéo đầu của tên tóc vàng đụng vào tường, như đang đánh chuông trên chùa vậy.
Những người ở đằng sau vốn dĩ định xông lên, nhưng sau khi thấy cảnh này bọn họ đều bị dọa sợ.
Đám người chỉ thấy tên tóc vàng đó máu me đầy mặt, cái mũi đều bị biến dạng, răng cũng bị gãy hết.
Những người này bình thường nhìn cuồng vọng thế thôi, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một đám cậy mạnh ức hiếp yếu, là những tên hèn nhát khốn nạn chính hiệu.
Bọn họ chưa từng gặp phải tình huống như vậy!
Mắt thấy tên tóc vàng thoi thóp ngã trên mặt đất, những người này đều bị dọa đến run lẩy bẩy nhìn Diệp Lâm giống như nhìn ma quỷ vậy.
Mắt thấy Diệp Lâm bước về phía bọn họ một người trong đám đó đột nhiên hô to: “Mọi người cùng nhau xông lên, chúng ta nhiều người như vậy không cần sợ anh ta!"
Đám người lúc này mới lấy lại tinh thần quát lớn"đúng" một tiếng chuẩn bị xông lên.
Nhưng vào lúc này, cửa ngõ đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn: “Dừng tay cho tôi!"
Đám người quay đầu, chỉ thấy một đám người đứng ở cửa ngõ chẳng biết họ tới từ lúc nào luôn.
Cầm đầu đám người này tên là Trần Khánh Nguyên! Ông ta vẻ mặt cung kính chạy tới: “Cậu Diệp! Ngài không