Sau khi xử lý đám thanh niên đó xong, đám người Trần Khánh Nguyên lặng lẽ rời đi, còn Diệp Lâm quay lại quán bán hàng của Chú Trung đón Khương Ngọc Hạ, sau đó anh liền dẫn cô đi.
Đương nhiên, trước khi đi Diệp Lâm đã bảo Trần Khánh Nguyên đi thanh toán tiền viện phí cũng như thuốc men cho vợ của Chú Trung, coi như là anh báo đáp ân tình của Chú Trung dành cho anh.
Trước kia lúc Diệp Lâm vẫn còn ở đây, Chú Trung đối xử với anh rất tốt, bây giờ vợ chú ấy nằm viện đương nhiên Diệp Lâm cũng muốn giúp chút ít cho chú ấy.
Trên đường về Khương Ngọc Hạ có dò hỏi Diệp Lâm giải quyết chuyện này như thế nào.
Nhưng Diệp Lâm không nói chuyện Trần Khánh Nguyên xuất hiện cho cô nghe, anh chỉ nói là mình đã sớm báo cảnh sát, những người kia cũng là bị cảnh sát hù doạ chạy mất.
Khương Ngọc Hạ lúc này mới thở phào một hơi, sửa lại giọng điệu: “Diệp Lâm nếu như sau này, gặp phải chuyện như vậy tuyệt đối không được cứng rắn với bọn họ, cũng không được liều mạng với bọn họ anh biết chưa? Chỉ cần báo cảnh sát là được rồi!"
Về đến nhà Khương Kiến Công và Phương Tuệ ngồi ở trong phòng khách sắc mặt xanh xám trông không được tốt cho lắm, nhìn chằm chằm hai người họ.
"Bố mẹ!.
"
Khương Ngọc Hạ đang định nói chuyện, thì Khương Kiến Công đã trực tiếp vỗ mặt bàn một cái, gầm thét: “Con đi vào trong nhà!"
"Con không nghe thấy bố nói gì sao? Đi vào trong!" Khương Kiến Công gầm khàn cả giọng: “Còn không mau vào nhà cho bố!"
"Ngọc Hạ con!.
con nhanh lên vào nhà đi có phải con muốn chọc tức chết bố con, thì con mới vừa lòng!" Phương Tuệ vội la lên: “Bố con có bệnh cao huyết áp đó!"
Nhìn thấy dáng vẻ của Khương Kiến Công đang hô hấp dồn dập, Khương Ngọc Hạ không dám tranh cãi hay trần chừ gì nữa cô lập tức đi vào phòng.
Phương Tuệ nhìn chằm chằm Diệp Lâm nói: “Diệp Lâm tôi hỏi cậu, nhà họ Hứa chúng tôi có chỗ nào đối xử không tốt với cậu hả? Sao cậu lại muốn hại chúng tôi?"
Diệp Lâm: “Mẹ, con hại mọi người khi nào chứ?"
"Cậu còn giả ngu à!" Phương Tuệ gầm thét: “Vừa rồi ở nhà hàng cậu làm như vậy là có ý gì?"
"Ông chủ Chu đã giúp nhà họ Hứa chúng tôi một chuyện lớn như vậy, cậu không những không biết ơn anh ta vậy thì thôi đi, cậu còn muốn đánh ông ấy?"
"Diệp Lâm, có phải cậu không muốn để cho nhà họ Hứa chúng tôi tốt lên không? Cho nên nhìn thấy nhà họ Hứa chúng tôi có cơ hội tốt như vậy cậu không cam tâm muốn phá đi có phải không?"
"Ông chủ Chu là một nhân vật lớn, chỉ cần ông chủ Chu nguyện ý giúp thì nhà họ Hứa chúng tôi sẽ lên như diều gặp gió.
"
"Cậu cố ý muốn phá hỏng mối duyên tốt này, cậu muốn cả đời này nhà họ Hứa cũng đừng mong phất lên được đúng không?"
Diệp Lâm nhíu mày: “Mẹ, mẹ hiểu nhầm rồi cái ông chủ Chu kia chính là một tên lừa gạt!"
"Cậu mới là lừa đảo! Cả nhà cậu đều là lừa đảo!" Phương Tuệ thét lên: “Diệp Lâm, đời này của tôi chưa từng %3D thấy qua người nào lại hèn hạ như cậu.
"
"Thấy người ta đối tốt với mình không quen đúng không? Còn quay lại hãm hại người ta, cậu sao có thể không biết xấu hổ như vậy hả?"
"Cậu rốt cuộc có còn là người không? Chuyện gì cũng làm ra được, cậu đúng là cái đồ cái đồ vô tích sự!"
"Mẹ! " Khương Ngọc Hạ mở cửa:
"Chuyện lần đó là do cậu Thành Diệp! " "Cút vào trong!" Khương Kiến Công ném chén trà trên bàn xuống đất.
Khương Ngọc Hạ giật nảy mình chỉ có thể đóng cửa lại.
Khương Kiến Công: