Khương Kiến Công như nhặt được đồ vật quý giá, ông ta cẩn thận cất con dấu đi sau đó cầm con dao phay chỉ thẳng vào Diệp Lâm: “Tranh thủ thời gian nhanh cút cho tôi, nếu không tôi chém chết cậu!" Khương Ngọc Hạ tức giận nói: “Nếu bố bắt anh ấy rời đi, con cũng sẽ đi cùng anh ấy!"
Khương Kiến Công cầm con dao phay nhắm ngay cổ của mình: “Con dám đi! Con dám đi thử xem!"
"Chỉ cần con dám rời khỏi cửa nhà họ Hứa nửa bước, bố lập tức cắt cổ tự tử chết cho con xem! Không muốn cả đời này mang theo tội bất hiếu ép chết bố ruột của mình thì con ngoan ngoãn cho bố.
"
Khương Ngọc Hạ dường như sắp không thở nổi nữa rồi: “Bố!.
.
bố không nói đạo lý!"
Căn bản Khương Kiến Công không để ý tới cô, chỉ vào Diệp Lâm: “Cút! Cút ngay cho tôi! Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Diệp Lâm thở dài: “Ngọc Hạ! Em không cần lo lắng anh lên bệnh viện ngủ.
Em nghỉ ngơi cho tốt vào, anh không sao!"
Diệp Lâm rời đi, Khương Ngọc Hạ nhìn theo bóng lưng anh xa dần mà nước mắt tràn mi cứ như vậy tuôn trào như mưa, tức giận nói: “Tôi hận các người!"
Khương Kiến Công và Phương Tuệ lại không cho là đúng, còn chả thèm để ý đến cô nữa là, Phương Tuệ đắc ý nói: “Ngọc Hạ, sau này con sẽ hiểu rõ thôi, chúng ta làm những chuyện này cũng là vì muốn tốt cho con.
"
"Sau này, chờ con làm bố, làm mẹ rồi con sẽ hiểu dụng tâm cũng như nỗi khổ của chúng ta, sau này con sẽ cảm ơn những chuyện mà bố mẹ đã làm cho con!"
Khương Kiến Công khoát tay: “Thôi bỏ đi, nó hiện tại còn nhỏ không hiểu chuyện, không hiểu những chuyện mà chúng ta đã làm vì nó.
Dù sao những chuyện đó! chúng ta không thẹn với lương tâm là được rồi!"
Phương Tuệ dõng dạc: “Đúng rồi, làm người mà, quan trọng nhất không thẹn với lương tâm của mình!"
Giữa trưa ngày thứ hai, Khương Kiến Công và Phương Tuệ lại tìm đến ông chủ Chu!
Khương Kiến Công cười nịnh nọt: “ Ông chủ