Cắn thật nặng ở mấy chữ cuối cùng, hắn thả người nhảy xuống, xoay người liền đi mất. Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Lạc Tiểu Y đột nhiên giật mình tỉnh lại kêu lên: “Kỳ quái, ta là nam hay là nữ quan trọng với công tử như vậy sao?” Cười hì hì, giọng nói của Lạc Tiểu Y rất đắc ý: “Chẳng lẽ, Chu đại hiệp đại danh đỉnh đỉnh trong chốn giang hồ, rốt cụộc lại bị một tiểu nhị mê hoặc! Ai, không còn cách nào khác a, ai bảo bộ dạng ta diễm lệ trời sinh, nghiêng nước nghiêng thành, người gặp người thích, heo gặp heo mê làm chi?”
Hắn nói thao thao bất tuyệt, nhưng ngoài dự liệu của hắn, Chu mỹ nam thủy chung vẫn bước đi vững vàng, cực kỳ bình tĩnh! Ngay lúc Lạc Tiểu Y nói xong, cước bộ của hắn ngừng một chút, bỗng nhiên xoay đầu lại, đưa mắt nhìn Lạc Tiểu Y thật sâu, nói: “Không sai!”
Lạc Tiểu Y ngẩn ra, nhìn bóng lưng con heo băng sau khi bỏ lại hai chữ này liền bỏ trốn mất dạng, thật lâu sau vẫn không kịp tỉnh táo lại. Hắn nói không sai, không sai cái gì? Chẳng lẽ là mấy lời ta vừa nói không sai?
Không bình thường! Con heo băng này rất không bình thường! ***, xem ra ta thật sự có số đào hoa rồi.
Kế tiếp, Lạc Tiểu Y lại khôi phục trạng thái bận rộn. Tròng đen trong mắt hắn chuyển động không ngừng. Đặc biệt khi nhìn đến Lam Hòa cùng Duẫn muội kia ỉ ôi cùng một chỗ, hắn liền chán ốm rùng mình từng đợt.
***, ta nhất định phải hãm hại chưởng quầy, thù cũ nợ mới tính cả một thể!
Duẫn muội kia họ Lê, diện mạo nàng xinh đẹp động lòng người, tính cách cũng có chút đáng yêu. Bất quá theo bề ngoài mà nói, nàng đứng ở bên người Lam Hòa, vẫn không đủ để xứng đôi với Lam Hòa.
Lê Duẫn ôn nhu như nước nhìn Lam Hòa, trong ánh mắt lộ ra sự mê luyến và yêu thích vô cùng. Bộ dáng yêu đến tận xương kia, làm cho Lạc Tiểu Y luôn luôn bàng quan phải ngẩn người một trận: Lam Hòa này. Thật đúng là tai họa a, nữ tử đàng hoàng như vậy hắn cũng xuống tay được! Nói thế nào, ngươi muốn gây họa cũng phải chọn loại nhân tài da dầy thịt cứng như ta đây a!
Hắn ở trong này rất u oán, bên kia hai người không coi ai ra gì vẫn thấp giọng trò chuyện. Trừ bọn họ ra, Liễu công tử áo trắng kia cùng hai vị tiểu mỹ nhân cũng không ngừng liếc mắt đưa tình. Sắc mặt Mạc tiểu thư hơi tiều tụy, ánh mắt kia cũng không có vẻ tự tin của ngày xưa, ngẫu nhiên nghiêng mắt nhìn đến Lam Hòa, một cỗ sát khí được che dấu liền bừng bừng phát ra. Xem ra chuyện xuân dược lần trước đã để lại một khúc mắc trong lòng nàng.
Bởi vì có hai tổ tuấn nam mỹ nữ này khanh khanh ta ta. Toàn bộ tửu lâu có vẻ xuân sắc khôn cùng. Lạc Tiểu Y nghiến răng nghiến lợi nghĩ, ***, ta bận tâm nhiều như vậy làm gì? Lấy sự khôn khéo của chưởng quầy, mặc kệ xảy ra chuyện gì hắn cũng sẽ trực tiếp hoài nghi đến ta.
Đang nghĩ như vậy, một đám người từ cửa lớn đi vào, cái vị đi tuốt ở đàng trước kia, là một thanh niên công tử vận hoa phục. Công tử này môi hồng răng trắng. Bộ mặt tú nhã, đúng là Lưu Thập Nhị.
Tưởng Lạc Tiểu Y đang nhìn mình, Lưu Thập Nhị nhếch miệng cười, hàm răng trắng như tuyết lấp lánh dưới ánh mặt trời. Niềm vui thích trong nụ cười kia, chẳng biết tại sao lại làm cho tâm tình Lạc Tiểu Y tốt lên. Hắn cũng mỉm cười sáng lạng, lộ ra bốn cái răng.
Lưu Thập Nhị thản nhiên ngồi xuống ở chỗ hắn thường ngồi, hướng về phía Lạc Tiểu Y đang đứng trước quầy vừa cười cười, vừa vươn tay hô: “Tiểu Nhất a. Giới thiệu vài món ăn cho bản công tử đi.”
Giọng nói của hắn vừa ôn nhu lại vừa thân thiết. Vừa mới nói xong, Lạc Tiểu Y liền mẫn cảm phát hiện, sau lưng có một đạo hào quang đang gắt gao khóa mình lại. Hắn liếc mắt liền nhìn đến Lam Hòa mặt không chút biểu tình nhìn mình và Lưu Thập Nhị chằm chằm, tuy rằng mặt hắn không chút thay đổi, nhưng lửa giận ẩn sâu trong con ngươi, rõ ràng cho ông đây rất không vui!
Oa ha ha ha! Tâm tình Lạc Tiểu Y vô cùng vui sướng, hắn vội vàng bưng bầu rượu hấp tấp chạy đến trước mặt Lưu Thập Nhị, sắc mặt như hoa xuân, tươi cười sáng lạng nói: “Thập Nhị công