Giống như bị một tia sét từ trên trời giáng xuống, Lê Duẫn lảo đảo lùi về phía sau vài bước, thiếu chút nữa mất thăng bằng mà té ngã xuống đất. Nàng tốn thật nhiều sức lực mới giúp chính mình đứng vững, cất giọng run run nói không thành tiếng: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Lạc tiểu Y sung sướng vọt tới trước. Ai chà , tên họ Lam kia, ngươi không muốn ta gây bất lợi cho nàng, ta tuyệt đối sẽ không động tay động chân với nàng, ta chỉ động khẩu a, ta còn chưa có động môi nói nửa lời nói tục nha! Oa ha ha ha!
Mi mắt chớp lên chớp xuống, giọng nói cực kỳ mất mát của Lạc tiểu Y vang lên: “Công tử gia hắn nói với tiểu nhân rất nhiều lần, nói rằng hắn yêu tiểu nhân. Nhưng, tiểu nhân trăm triệu lần cũng không ngờ tới, hắn mới rời đi hai ngày, lúc về lại dẫn theo một cô nương. Công tử gia chắc chắn nghĩ rằng để một cô nương quốc sắc thiên hương bên người, sẽ có mặt mũi hơn so với mang theo một tên nam nhân a.”
Bịch một tiếng, Lê Duẫn té một cái thật mạnh ngồi ngay đó. Lạc tiểu Y vội vàng ngẩng đầu nhìn nàng, giờ này khắc này, trên khuôn mặt bạch ngọc kia, hai hàng nước mắt nhanh chóng chảy xuống. Tim Lê Duẫn như bị đao cắt , phát hiện diện mạo của tiểu nhị trước mắt này, so với chính mình còn đẹp hơn một chút.
Nhìn đến sắc mặt xám như tro tàn của Lê Duẫn, Lạc tiểu Y tiếp tục đổ dầu vào lửa nói: “Kỳ thật, công tử gia vẫn luôn thích nam tử như tiểu nhân. Bất quá Lý thúc nói với ta, công tử gia đã lớn tuổi, phải thành gia lập thất, sanh con dưỡng cái rồi, bởi vậy hắn mới bắt buộc chính mình thích những nữ nhân ôn nhu như tiểu thư .”
Nói tới đây, bả vai của Lạc tiểu Y run run không ngừng. Hắn vội vàng cúi đầu, hai mắt nhanh chóng kéo thành một đường nhìn chằm chằm mặt đất, cái miệng nhỏ nhắn gian nan gắt gao mím lại. Oa ha ha ha, Lam Hòa a Lam Hòa. Lúc này, ngươi chắc chắn mang tiếng đồng tính rồi. Ai kêu ngươi chọc giận ta nha, hừm hừ, ta nhất định phải tìm cách, cho ngươi mang cái danh đồng tính này cả đời!
Một tiếng ngẹn ngào nho nhỏ bỗng nhiên vang lên, Lạc tiểu Y kinh hãi ngẩng đầu, nhìn Lê Duẫn đang ngồi dưới đất, đầu nằm trên hai đầu gối, không ngừng khóc nghẹn ngào! thân mình yêu kiều nhỏ nhắn của nàng co lại thành một nhúm. Chỉ cần nhìn bộ dáng này. Là có thể biết giờ này khắc này. Lê Duẫn đang thương tâm tới cực điểm.
Trừng lớn hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn của Lạc tiểu Y khẽ nhếch lên. ***, chuyện gì nữa đây? Này, dưới tình huống này mà có thể khóc được ư? Ai ya, nàng này chơi xấu quá đi!
Khuôn mặt Lạc tiểu Y nhanh chóng từ xanh chuyển thành trắng, dáo dác nhìn khắp mọi nơi. Hoàn hảo hoàn hảo, không ai phát hiện!
Vèo một tiếng. mũi chân của Lạc tiểu Y điểm một cái, đã vọt tới cửa đại sảnh. Vươn tay trái xoa xoa mặt một cái, Lạc tiểu Y thản nhiên vọt vào đại sảnh, cao giọng hô: “Ngũ sinh bàn đến! Thuân tuần tương đến rồi đây!
Lưu Thập Nhị nhìn thoáng qua Lạc Tiểu Y, nhướn mày, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Nhất, đã xảy ra chuyện gì sao? Hình như ngươi đang rất khẩn trương thì phải?”
Khóe miệng Lạc Tiểu Y giơ lên, bày toàn bộ thức ăn trong hộp cơm xuống. Rồi cứ thế ngồi ở bên cạnh Lưu Thập Nhị, thở dài một tiếng, vẻ mặt cầu xin nói: “Bà nội nó . Tiểu nhân đụng phải một nữ tử vô lại! Ta mới nói có hai câu, cũng chưa có nói xong, nàng đã vật vờ khổ sở, khóc kinh thiên động địa rồi, còn hơn gấp mấy lần tiểu nhân năm đó nữa!”
Lưu Thập Nhị nghe đến đó, nhịn không được lớn tiếng cười ha ha. Mới cười hai tiếng, hắn liền nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y đang thu lại lời nói, nhìn cặp mắt đang lộ ra ý cười kia.
Hai mắt nhìn quét qua tửu lâu một lần, Lưu Thập Nhị nhếch miệng cười: “Là cô nương Duẫn nhi kia sao?”
Gì?
Lạc Tiểu Y dưới sự kinh hãi tột cùng, liền quơ quơ ghế dựa. Thật vất vả mới có thể ngồi yên không té xuống, hai mắt của hắn trừng tròn xoe: “Ngươi là người hay là yêu quái, làm sao lại đoán chính xác như vậy?”
Lưu Thập Nhị nhếch miệng cười, hắn rót một chén rượu cho mình và cho Lạc Tiểu Y, nói: “Đương nhiên ta rất giỏi quan sát a. Lam Hòa vẫn là cái gai trong mắt ngươi mà.” Phi phi, ngươi mới chính là cái gai trong mắt ta a!
Không để ý tới sự xem thường của Lạc tiểu Y , Lưu Thập Nhị ung dung nói: “Vừa rồi Lam Hòa nhìn chằm chằm vào ngươi, trong hành lang chỉ cần không phải người mù, đều biết a. Trong tình huống đó, Duẫn nhi có tình cảm sâu nặng với Lam đại chưởng quỹ , chỉ cần là nam tử đều có thể nhận ra. Mà tính cách của Lạc Tiểu Nhất ngươi rất chi là ác liệt, ngôn ngữ lại hết sức vô lại, trên đời này khó có người bì kịp. Nàng chỉ là tiểu cô nương bị ngươi chọc cho tức giận đến khóc lớn, cũng là chuyện hợp lý hợp tình thôi!”
Lạc tiểu Y cắn chặt răng! Nhìn biểu tình tự đắc đến tự nhiên của Lưu Thập Nhị kia, hắn lại tiếp tục cắn chặt răng. Sau một lúc lâu, hắn mới oán hận nói: ” Tính cách ác liệt, ngôn