Cất bước, Chu Nhạ chạy bộ đến dưới một cây đại thụ, đặt Lạc Tiểu Y cả người cứng ngắc ở trên cỏ, thân hình cao lớn hoàn toàn ngăn trở ánh trăng, chậm rãi áp về hướng Lạc Tiểu Y.
“A ——”
Lại là một tiếng kêu khóc thất thanh xé rách màn đêm! Chỉ thấy Lạc Tiểu Y đang”Hôn mê”, hai mắt đột nhiên mở thật lớn. Hai tay nàng đẩy Chu Nhạ thật mạnh, thân mình co rụt lại lăn một vòng, liền chui ra từ dưới sườn Chu Nhạ.
Ở trên cỏ lăn liên tục bốn năm vòng, dính một thân đầy vụn cỏ cùng bùn đất, áo Lạc Tiểu Y rộng mở, lộ ra bộ ngực sữa, nàng hoảng hốt chạy bừa đâm đầu phóng ra phía ngoài. Vừa chạy, tiếng kêu bi thảm kinh hoàng kia, còn cắt qua bầu trời đêm, từ cái miệng nhỏ của nàng không ngừng truyền ra.
“Rầm” Lạc Tiểu Y đang chạy như điên, bỗng nhiên đánh thật mạnh lên một cái tấm bảng thịt cứng như sắt, mạnh đến nàng liên tục rút lui vài bước, ngã ngồi trên mặt đất.
Trong lúc vô ý đụng đến miệng vết thương, Lạc Tiểu Y đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo. Nàng liên tục hít sâu vài hơi, trong lúc vô ý nhấc mắt, nhìn đến một chút thương yêu trong ánh mắt Chu Nhạ.
Nháy mắt, Lạc Tiểu Y cúi đầu, miệng hơi mở, “Oa” một tiếng khóc lớn lên. Lần khóc lớn này, đúng là vô cùng mạnh mẽ, dùng hết khí lực.
Nhìn Lạc Tiểu Y nước mắt bay tứ tung, khóc không thành tiếng, trong lòng Chu Nhạ mềm nhũn. Bước đến trước mặt nàng quì một gối xuống. Nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, Chu Nhạ dịu dàng nói: “Tốt lắm, đừng khóc, đừng khóc nữa, ngoan.”
Lạc Tiểu Y đang khóc quăng cho hắn một cái liếc mắt xem thường, thầm nghĩ : ta chính là đang khóc cho ngươi xem, sao có thể dễ dàng ngừng khóc? Nghĩ như vậy, tiếng khóc của nàng càng thêm long trời lở đất.
Chu Nhạ thở dài một tiếng, thấp giọng nói bên tai của nàng: “Nàng còn khóc nữa. Đám thích khách sẽ lại xuất hiện.”
Bà nội nó, thích khách xuất hiện ta còn có thể chạy thoát, nếu còn tiếp tục lăn lộn với ngươi thì ta không thể không thất thân! Không được, lại thêm sức lực.
Cái miệng nhỏ nhắn lại mở lớn lần nữa, Lạc Tiểu Y căng cổ họng khóc lên, thực sự là dùng hết khí lực bú sữa.
Chu Nhạ vừa bực mình vừa buồn cười, hắn cẩn thận ôm Lạc Tiểu Y vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng Lạc Tiểu Y. Thân mình Lạc Tiểu Y vặn vẹo uốn éo, giãy giựa mà không thể thoát khỏi hắn. Tiếng khóc không khỏi càng thảm hại hơn.
Chu Nhạ tựa cằm ở trên tóc nàng, cúi đầu cười nói: “Được rồi, đừng khóc, khóc lâu không hay tí nào.” Nói tới đây, tiếng khóc của Lạc Tiểu Y biến chậm, hiển nhiên là đang lắng nghe lời hắn. Lời nói còn chưa kịp rơi xuống, Lạc Tiểu Y đã lập tức cất cao giọng, tru lên một lần nữa.
Chu Nhạ nín cười. Còn nói thêm: “Được rồi, đừng lo lắng, hôm nay nàng bị thương, không cần lo lắng sẽ phải động phòng hoa chúc đâu.” Lời này vừa ra, tiếng khóc của Lạc Tiểu Y lập tức ngừng bặt.
Hít mũi một cái, Lạc Tiểu Y nghẹn ngào nhỏ giọng hỏi: “Thật chứ?”
“Tiểu Y không muốn?”
Lạc Tiểu Y lắc đầu liên tục, trong giọng nói mang theo hưng phấn: “Đương nhiên là nguyện ý. Đương nhiên nguyện ý.”
Dứt lời, nàng ra sức nhảy dựng ra khỏi vòng tay của Chu Nhạ. Hai chân bắn ra, nhanh chóng chạy về hướng tửu lâu Thiên Lý Hương. Động tác của nàng thực sự là nhanh tới cực điểm. Chu Nhạ vừa mới sững sờ, bóng dáng của nàng đã biến mất.
Nhìn phương hướng Lạc Tiểu Y rời đi, Chu Nhạ vừa muốn đuổi theo, bỗng nhiên một trận tiếng kêu kỳ dị từ rất xa truyền đến. Cước bộ Chu Nhạ ngừng một chút, sau khi lắng nghe , khó xử nhìn liếc mắt nhìn phương hướng Lạc Tiểu Y bỏ đi một cái, khóe miệng giương lên, cúi đầu lẩm bẩm: “Nàng đã là người của ta rồi, rời đi một chút hẳn là không sao.” Nghĩ đến đây, mũi chân hắn điểm một cái, như con chim ưng nhảy lên cao, đảo mắt đã biến mất trong bóng đêm.
Lạc Tiểu Y mau lẹ như sương khói phiêu về hướng tửu lâu, nàng bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt rưng rưng, trực giác được mình rất tủi thân. Khinh công nàng cực tốt, đương thời vốn đã có một không hai, một lát sau liền đến ngoài tường vây Thiên Lý Hương.
Thả người nhảy vào trong viện, cước bộ Lạc Tiểu Y không dừng lại chút nào, nhảy lên khu dừng chân ở đại sảnh lầu hai, nhanh chóng phóng về hướng phòng Lam Hòa.
Chạy đến ngoài căn phòng của Lam Hòa, Lạc Tiểu Y nhấc chân đá, “Rầm” một tiếng thật mạnh. Vừa mở cửa đi vào, cả người nàng liền ngẩn ngơ, sau đó, đứng tại chỗ không động đậy.
Cảm giác được từng trận gió lạnh từ ngoài cửa thổi tới, Lam Hòa đưa