Hử?
Hai mắt Lạc Tiểu Y chậm rãi trợn to. Nhìn nhìn mặt heo mập, lại nhìn hai cái tay chồng lên một chỗ!
Đang lúc này, “Bốp” một tiếng vang thật lớn, một cái quạt xếp nhẹ nhàng gõ lên lưng bàn tay của tên mặt heo mập. Quạt xếp đánh xuống rất nhẹ, nhưng Lạc Tiểu y rõ ràng nghe được, chỗ cổ tay tên heo mặt mập tựa hồ phát ra một tiếng gãy nhỏ .
Hai người quay đầu nhìn về phía chủ nhân cái quạt xếp, vừa thấy, hai người đồng thời cả kinh. Lạc Tiểu Y trừng mắt nhìn Lam Hòa, kinh ngạc nhìn hắn chậm rãi đem tay nhỏ bé của mình từ dưới móng giò lấy ra.
Hắn trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, người trước mắt này ngọc thụ lâm phong, trường thân ngọc lập, phong thần như ngọc, nhìn thế nào đều thực sự là Lam Đại công tử . Chính là Lam Hòa làm sao lại vì mình ra mặt đây?
Heo mập bên cạnh cả kinh, cười hắc hắc vội vàng thu hồi móng giò của mình lại. Lạc Tiểu Y nhìn động tác tự nhiên của cái móng heo kia, không khỏi thầm nghĩ: là lỗ tai của ta nghe lầm? Hay Lam Hòa có biện pháp đặc biệt, có thể làm cho tay tiểu tử này tạm thời chưa phát bệnh?
Heo mập sau khi thu hồi móng giò, năm cái hạt mè trên mặt chen chúc thành một đoàn, cười nói: “Hiểu lầm hiểu lầm, nhất thời đụng trúng tay quý tiểu nhị, Lam Đại công tử sẽ không trách móc chứ?”
Lam Hòa nhếch miệng cười, hàm răng trắng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời: “Đương nhiên là không trách.” Hắn quay đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Y, gương mặt mới vừa rồi còn cười hì hì trầm xuống: “Lạc Tiểu Nhất, ngươi còn thất thần làm gì? Còn không đi làm việc?”
“A? Dạ, Dạ!”
Lạc Tiểu Y vội vàng nhanh chân bỏ chạy, chạy đến trước mặt Tiểu Quang, giúp đỡ hắn dọn bàn, lại đến phòng bếp bưng đồ ăn lên bàn. Đi cạnh Tiểu Quang, Lạc Tiểu Y rốt cục nhịn không được hỏi: “Tiểu Quang a, hành động vừa rồi của công tử, ngươi có thấy được hay không?”
Tiểu Quang cũng không quay đầu lại nói : “Thấy được a, công tử vẫn là người tốt như vậy.” Lạc Tiểu Y mở to mắt nhìn hắn, hử, Lam Hòa vẫn là người tốt như vậy? Hắn tại sao chưa từng cảm thấy thế ? Theo ta nghĩ, hắn không phải là động tâm với sắc đẹp của ta chứ?
Học theo động tác Lam Hòa, Lạc Tiểu Y đưa tay phải ra xoa cằm cái trống trơn của mình, ta tại sao chưa từng phát hiện, mị lực của ta kinh người như vậy nhị? Ngay cả kẻ thù lớn cũng có thể nhanh như vậy đầu hàng dưới vạt áo tiểu nhị của ta?
Hắn đắc ý đến hai mắt cong cong, nghĩ đến bộ dạng ngọc thụ lâm phong kia của Lam Hòa, tim nhỏ không khỏi thầm nghĩ: ai, thôi thì ta cố gắng tiếp nhận hắn vậy. Không còn cách nào khác, tiểu tử này bộ dạng thật sự quá đẹp mắt rồi!
Hai người vừa nói chuyện, vừa vào phòng bếp, trong phòng bếp sương khói tràn ngập, thân ảnh vô cùng bự của Lý đầu bếp đang ở trong sương khói như ẩn như hiện.
Hắn nghe được mấy lời của hai tiểu tử, khó chịu dừng một chút, quay đầu nhìn Lạc Tiểu Y một cái, ồm ồm nói: “Công tử quả thật là một người tốt a, hắn làm việc tôt giúp kẻ khốn khó, chưa bao giờ tự cao tự đại.” Nói tới đây, hắn thở dài một tiếng, thêm một câu: “Tuy có hẹp hòi một chút, chỉ có hắn khi dễ người ta, người khác không thể khi dễ hắn.”
Lạc Tiểu Y bĩu miệng, đắc ý hất đầu, hừ, ta có thể khi dễ hắn!
Đúng lúc này, Lý đầu bếp ồm ồm tiếp tục nói: “Còn có a, nếu đắc tội hắn thật rồi, hắn sẽ cẩn thận che chở ngươi, không cho người ngoài khi dễ đến ngươi. Bởi vì hắn muốn để dành cho mình từ từ trừng phạt!”
Gì?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y nháy mắt như trắng tuyết, so với các tiểu thư đắp lên ba tầng bột phấn còn trắng hơn nhiều! Tiểu Quang quay đầu hâm mộ nhìn gương mặt tuyết trắng của hắn, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên vai hắn, đố kỵ nói: “Tiểu Nhất, đừng tin Lý đại thúc .” Thấy thân mình Lạc Tiểu Y nhoáng lên một cái, tựa hồ muốn ngã xuống đất, Tiểu Quang khẩn trương hỏi: “Tiểu Nhất, ngươi có khỏe không? Ngươi cùng công tử có