Gân xanh trên trán Lam Hòa giựt giựt mấy cái, trừng mắt nhìn Lạc Tiểu Y cười lạnh nói: “Lạc Tiểu Nhất, ngươi diễn kịch cũng không tệ a? Bản công tử hiện tại gọi ngươi tới, không phải muốn trừng phạt ngươi!”
Hắn chậm rãi gõ lên mặt bàn, nhìn thoáng qua Lạc Tiểu Y vẫn cúi đầu giả bộ khiếp đảm như cũ, tiếp tục nói: “Ngày mai, sẽ có một vị đại tiểu thư muốn ở tạm tại tửu lâu chúng ta. Vị đại tiểu thư này cứ giao cho ngươi hầu hạ đi.”
Xoát một cái, Lạc Tiểu Y giương mắt nhìn về phía Lam Hòa, tim đập mạnh và loạn nhịp nói: “Đại tiểu thư?” Trong đầu hắn hiện lên bộ dạng ngạo mạn chua ngoa của Lý đại tiểu thư kia, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại , dùng sức chớp mắt vài cái, thất bại, chớp ba cái cũng chẳng có nước mắt rơi ra. Không được, còn chớp nữa sẽ lộ nguyên hình.
Vì thế chỉ có thể làm vẻ mặt đau khổ, tội nghiệp nhìn Lam Hòa, đang chuẩn bị nói chuyện. Lam Hòa vung tay lên, chậm rãi nói: “Kỳ thật, lần này gọi ngươi hầu hạ nàng, là chủ ý của vị đại tiểu thư kia.”
Lạc Tiểu Y nghe vậy sửng sốt, lại nhìn đến khóe miệng Lam Hòa chậm rãi giương lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ mê người : “Bởi vì, nàng cho rằng bản công tử là vị hôn phu của nàng!”
Nói tới đây, Lam Hòa tựa hồ sung sướng tới cực điểm. Hắn cầm lấy chén trà đưa đến bên miệng nhấp vài ngụm, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, mặt mày hớn hở cười nói: “Tiểu Nhất a, trong toàn bộ tửu lâu, chỉ có ngươi là thông minh nhất, vị đại tiểu thư này có thể nhìn trúng ngươi tới hầu hạ, có thể thấy là một người có cặp mắt tinh đời. Ngươi cần phải hảo hảo phục vụ, nếu làm tốt nói không chừng sẽ nhận được không ít bạc thưởng.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y lúc này thật sự vo thành một nắm rồi, nước mắt cũng chen chúc trồi lên hốc mắt. Hắn lắc lắc góc áo, nước mắt lưng tròng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mắt to chớp chớp nhìn Lam Hòa, môi run rẩy, cũng không nói gì, chỉ là thực đáng thương thực đáng thương nhìn Lam Hòa.
Lam Hòa mặt lạnh lùng, mắt lạnh đảo qua, đang chuẩn bị quát mắng hai câu. Thanh niên ngồi đối diện hắn chính là công tử ngũ quan đoan chính, mặt tròn tròn kia hiển nhiên có điểm nhìn không nổi nữa. Hắn thở dài một hơi, hướng Lam Hòa nói: “Lam Hòa, Giang Tam tiểu thư là xuất thân từ võ lâm thế gia, tính cách của nàng lại như thế, ngươi phái tiểu tử này đi, đây không phải là giày vò hắn sao?”
Nhãn tình Lạc Tiểu Y sáng lên, nước mắt càng nặn thêm nửa giọt, rơi xuống không nổi chuyển vòng trong hốc mắt. Hắn quay đầu đi, lấy ánh mắt vô cùng cảm kích vô cùng chờ mong nhìn thanh niên mặt tròn kia.
“Đủ rồi!”
Giọng nói Lam Hòa bỗng nhiên chuyển sang lạnh lẽo. Hắn âm trầm nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y, chậm rãi nói: “Lạc Tiểu Nhất, bản công tử tin tưởng lấy trí tuệ của ngươi, đối phó một cái nữ tử vốn là dễ như trở bàn tay. Tốt lắm, ngươi đi ra ngoài đi.”
Cư nhiên không hề cho nàng cơ hội diễn trò!
Lạc Tiểu Ychép miệng, khi đi tới cửa còn không quên quay đầu nước mắt rưng rưng nhìn ba người liếc mắt một cái. Nhìn thấy Lam Hòa rùng mình, hai thanh niên lại lộ ra thần sắc đồng tình, Lạc Tiểu Y mới đóng cửa lại lề mà lề mề từ từ rời đi.
Cửa vừa đóng lại, nàng liền hướng cửa làm một cái mặt quỷ thật to: hừ, ta không đối phó được ngươi, thì làm ngươi ghê tởm chết!
Võ lâm thế gia nữ tử? Nàng cho rằng Lam Hòa là vị hôn phu của nàng? Nói như vậy, lòng đố kỵ của cô gái này có vẻ cường đại, hơn nữa có công phu, có thế lực ?
Tựa hồ là nhân vật phiền toái, Lạc Tiểu Y nắm lấy cái cằm trống trơn của chính mình, nghiêm túc thầm nghĩ. Dựa trên tình huống như vậy, nếu không thể trốn, vậy cũng chỉ có thể tìm cách đối phó!
Nghĩ đến đây, thân mình hắn vừa chuyển, liền biến mất ở nội đường.
Một ngày này, Lạc Tiểu Y bề bộn nhiều việc, Tiểu Quang thấy, hắn loay hoay có điểm xuất quỷ nhập thần, lúc muốn tìm thì tìm không thấy, đến lúc cấp bách lại bỗng nhiên xuất hiện.
Hơn nữa, vẻ mặt của hắn cũng là cực kỳ cổ quái, gương mặt thật sự nghiêm túc, trong ánh mắt lại tinh quang chớp động, tựa hồ giống như đang chờ mong cái gì.
Thời gian qua nhanh, ngày hôm sau đảo mắt liền đến.
Lạc Tiểu Y được Lam Hòa cho phép, hôm nay rất