Lam Hòa tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) liếc hắn một cái. Cái nhìn này quả nhiên điên đảo chúng sinh, một bàn đầy rượu thịt cũng không sánh bằng!
Lạc Tiểu Y cố gắng nuốt nuốt nước miếng, tay nhỏ bé đen thùi lùi run rẩy xoa ngực đang bang bang nhảy loạn. Bình tĩnh bình tĩnh! Ăn cơm lại có mỹ nhân bồi tiếp, ta thật sự là quá hạnh phúc rồi, rất rất rất hạnh phúc rồi!
Lạc Tiểu Y đắm chìm trong hạnh phúc hai mắt tỏa ánh sáng, như si như say.
Trong tiếng tim đập như trống của hắn, thanh âm thanh nhã duyên dáng của Lam Hòa chậm rãi truyền đến: “Tiểu Nhất a, có phải ngươi không biết chữ hay không? Vậy để bản công tử giảng giải nội dung khế ước này cho ngươi một chút.
Khế ước của ngươi thời gian bắt đầu từ ngày mai, một năm sau ngày hôm nay chấm dứt. Ngươi mỗi ngày giờ dần rời giường(từ 3 giờ đến 5 giờ sáng), giờ tý(từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) đi ngủ, (sắc mặt Lạc Tiểu Y trắng nhợt: hình như thời gian ngủ chỉ có không đến hai canh giờ? )
Lúc có khách ngươi là điếm tiểu nhị, lúc ít khách ngươi lau dọn bàn ghế, sàn nhà trong tửu lâu , đồng thời bát đũa gì cũng do ngươi tẩy rửa. Đúng rồi, còn có, nếu không cẩn thận làm bể một cái bát cơm hay chén trà, trừ lương một tháng.”
Có điểm không hợp lý!
Rất không hợp lý!
Nước miếng Lạc Tiểu Y ngừng chảy, hai mắt cũng không tỏa sáng rồi, thân hình cũng không mềm nhũn, chính là tim đập lại càng thêm nhanh. Bất quá lần này tim đập nhanh hơn, một chút cũng không có cảm giác hạnh phúc điện giật, chỉ có khủng hoảng.
“Đúng rồi, tiền công một tháng của ngươi là mười quan tiền, xét thấy ngươi hai bữa cơm đều ăn ở đây, còn muốn bản công tử cung cấp chỗ ngủ, mà chỉ tính đồ ăn thôi cộng lại đã mười lăm quan tiền một tháng. Bản công tử niệm tình ngươi không chỗ nương tựa, cho ngươi hàng tháng thiếu bản công tử năm quan tiền, tạm gác lại ngày sau sẽ thanh toán.”
Này này, làm trâu làm ngựa một tháng, kết quả là còn mang nợ năm quan? ? Nuốt nước miếng một chút, chợt phát hiện trong miệng khô khốc , nước miếng vừa rồi lan tràn như đại dương mênh mông lập tức biến thành hoang mạc khô cằn.
Lam Hòa lười biếng liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Y một cái, lại cúi đầu nhìn về phía giấy khế ước: “Ân, phía trên này còn có một chút quy định, bản công tử không đọc. Ngày sau ngươi sẽ tự biết.”
Hắn đứng dậy, vẫy tay ý bảo Tiểu Quang đến gần: “Tiểu Quang a, chờ hắn dùng cơm xong, liền dẫn hắn đi tắm một phen, thay trang phục tiểu nhị của Thiên Lý Hương chúng ta.” Hắn tươi cười chân thành chuyển hướng Lạc Tiểu Y, răng trắng như tuyết phát ra ánh sáng, sắc đẹp vẫn sánh ngang đồ ăn ngon như cũ, nhưng mà, Lạc Tiểu Y rùng mình một cái, hắn tại sao lại có loại cảm giác sợ hãi như ánh trăng lạnh băng tháng chạp, đối mặt với sói đói?
Lam Hòa tiếp tục tươi cười chân thành nói: “Bản công tử cung cấp cho ngươi hai bộ trang phục này, mỗi bộ một trăm quan, chờ ngươi có tiền trả lại cho tửu lâu cũng không muộn.”
Lạc Tiểu Y môi run run, mặt đen sì sì thật kỳ tích lộ ra sắc xanh mét . Lam Hòa kỳ quái đánh giá hắn, ôn nhu cười tủm tỉm nói: “Ngươi cũng không cần quá cảm kích, phí sử dụng bộ quần áo hai trăm quan này, tuy là phải thu lợi tức, cũng không nhiều, một tháng nhiều nhất thu ngươi tam quan tiền thôi.” Hiện tại biến thành hàng tháng mắc nợ tám quan tiền! !
Đi đến trước mặt hắn, Lam Hòa dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn. Mỗi lần hắn vỗ một cái, Lạc Tiểu Y liền hung hăng thấp xuống dưới một phần! Khi hắn vỗ đến cái thứ ba thì thân mình Lạc Tiểu Y hơn phân nửa đã chạy tới dưới đáy bàn, chỉ có thân trên cùng gương mặt xanh đen còn trên mặt ghế.
Khóe