Thiếu niên trước mắt này, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, ngũ quan tú nhã, trong hai gò má ửng đỏ thậm chí còn lộ ra một chút quyến rũ. Một đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng trong suốt lấp lánh thủy quang, thân hình thon dài, bên trong làn da trắng nõn, mơ hồ lộ ra một cỗ phong lưu mị nhân.
Tiểu Quang chợt phát hiện thân mình có điểm như nhũn ra, trong miệng cũng có chút phát khô .
Đang hết sức tâm viên ý mã (Đứng núi này trông núi nọ.), “Bịch bịch bịch” vài tiếng bước chân thanh thúy vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y rõ ràng phóng lớn trước mắt hắn!
Ôi! Bốn con mắt bò tương đối!
Ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái trên người Lạc Tiểu Y, Tiểu Quang mặt xoát một cái, đỏ đến muốn nhỏ ra máu. Đang tim đập như trống, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên hướng hắn ngọt ngào ôn nhu cười, nụ cười này thật đẹp nha! Tiểu Quang đột nhiên cảm giác được chính mình muốn bay đến bầu trời rồi!
Đúng lúc này, mắt to đen trắng rõ ràng của Lạc Tiểu Y khẽ cong, cơ hồ là đồng thời, một trận đau nhức từ chỗ kín của Tiểu Quang truyền đến!
“A ——”
Tiểu Quang vừa thét chói tai , vừa ôm hạ thân nhảy cóc.
Lạc Tiểu Y cúi đầu nhìn chân phải của mình vẫn đang đá về phía trước , như là bỗng nhiên tỉnh táo lại, vẻ mặt áy náy rất nhìn Tiểu Quang nói: “Tiểu Quang ca, ngươi không sao chứ?”
Tiểu Quang ôm hạ thể, đưa tay chỉ vào hắn, gian nan phun từ, vẻ mặt nổi giận kêu lên: “Ngươi, ngươi!”
Lạc Tiểu Y lập tức mở mắt thật to, liên tục cười nói: “Tiểu Quang ca, ta không phải cố ý. Cũng không biết sao lại thế này, vừa rồi ta ngứa chân, vì thế liền giống như trước đá lên xuống vài cái.” Hắn bá bá bá lung tung đá ra ba cước, sau đó chuyển hướng Tiểu Quang ngượng ngùng gãi đầu cười nói : “Cứ như vậy đá vài cái, Tiểu Quang ca, ngươi đau như vậy a? Có muốn ta tìm đại phu đến hay không?”
Tiểu Quang bị hắn trái kêu một cái Tiểu Quang ca, phải một cái Tiểu Quang ca , lâng lâng bay bổng, đau đớn ở chỗ kín cũng nhẹ đi rất nhiều. Hắn gian nan phun ra một câu: “Không cần, công tử bảo ngươi tắm rửa xong tìm hắn, hắn đang ở lầu hai căn phòng thứ ba bên trái.”
Dứt lời, nhịn không được lại liếc trộm Lạc Tiểu Y một cái, sau đó ôm hạ thể khom eo, tập tễnh đi đến hậu viện.
Lạc Tiểu Y nghiêng đầu, dương dương đắc ý nhìn bóng lưng của hắn. Hừ! Dám đỏ mặt với bổn đại gia ngươi, thật sự là chán sống!
Đảo mắt lại nói: Không được! Xem ra phải đi thay đổi hình tượng một chút.
Nghĩ đến đây, hắn thân mình vừa chuyển vọt tới trong nhà tắm. Một lát sau hắn xuất hiện lần nữa thì mặt mày vẫn như trước, trắng nõn như trước, chính là trên mặt không hồng nhuận, hai mắt cũng không có thủy quang, tựa hồ chỉ là đơn giản cải biến một tí, lại đem ý nhị phong lưu như ngọc chảy xuôi trên người hắn biến mất không còn một mảnh, nhìn thế nào, cũng chỉ là một thiếu niên thanh tú hơn người mà thôi.
Đứng ở bên ngoài sương phòng lầu hai, nghĩ đến Lam Hòa chết tiệt ngồi bên trong kia, Lạc Tiểu Y hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm lại mắt, lại nhắm mắt lại. ***, hiện tại sát khí trong mắt lão tử hẳn là tiêu tan sạch sẽ rồi chứ?
Đưa tay nhu nhu mặt, đem cơ bắp trên mặt thả lỏng, bước thứ hai là đem khóe miệng hướng lên trên, đúng rồi, ánh mắt cong một chút. Nụ cười như thế hẳn là thoạt nhìn thực hồn nhiên thực thành ý đi?
Không đúng, cơ thịt trên mặt còn có chút cứng ngắc, làm mặt quỷ khởi động một chút trước! Vì thế hắn đem tròng mắt lộn ngược ra sau, khiến cho toàn bộ hốc mắt chỉ thấy tròng trắng không thấy tròng đen, sau đó hai ngón tay cái đem khóe miệng nhắc kéo về phía trước , lộ ra hai răng nanh. Đồng thời, con mắt chỉ còn tròng trắng mắt cũng chen chúc thành mắt tam giác*.
Động tác này vừa mới làm ra,