Buổi tối, Lạc Tiểu Y cũng không dám trở lại phòng mà ngủ. Hắn núp ở trên cây đa ngủ một đêm, hôm sau vào giờ dần thì tự động tỉnh lại.
Lạc Tiểu Y từ trên cây nhảy xuống, giữa sự mông lung của màn đêm, hắn vừa ngáp liên tục vừa đi đến phòng bếp.
Tại rong phòng bếp đèn đuốc sáng choang, từ cửa lớn phòng bếp đã có thể nhìn thấy sương khói tràn ngập, thân ảnh to lớn mập mạp của Lý đầu bếp đang loay hoay không ngừng.
Lạc Tiểu Y dừng bước, ngáp một cái. Đưa hai tay xoa nắn mặt bản thân. Sau đó, cong miệng lên, làm ra vài cái mặt quỷ. Rồi hắn mới chậm rão vọt vào trong phòng bếp. Người mới vừa vào cửa, giọng nói thanh thúy cũng truyền tới: “Lý đại thúc, sao thúc dậy sớm hơn cả ông trời như thế a? Ai, tiểu nhân tuổi còn nhỏ còn chịu không nổi, thúc già rồi mỗi ngày cứ như thế, hàng năm như thế, sẽ mệt chết a. Lý đại thúc, thúc nên bảo dưỡng tốt sức khỏe a.”
***, ta vuốt mông ngựa như vậy hẳn là được rồi chứ?
Lý đầu bếp quay đầu trừng mắt nhìn Lạc Tiểu Y, ồm ồm quát: ” Tiểu tử ngươi nói năng ngọt xớt , đừng nhiều lời như thế, tay chân nhanh nhanh lên cho ta!”
Dứt lời, thắt lưng hắn khẽ cong, cầm cái chậu đặt ở trước mặt từ từ lấy những khối thịt lớn đặt lên trên thớt, vừa lấy vừa nói: ” Tiểu tử ngươi, hôm nay tự nhiên không cần ta đi gọi bản thân lại tự động thức dậy. Không tệ không tệ, ngươi yên tâm, ta không phải là loại người lòng dạ nhỏ nhen như lòng gà, sẽ không cùng một tiểu tử như ngươi so đo đâu.”
Vù ___
Tiếng thở phào từ miệng Lạc Tiểu Y thổi xả ra cách ba dặm cũng có thể nghe rõ ràng. Thân thể hắn chuyển động, vui vẻ nói: “Vẫn là Lý đại thúc đại nhân đại lượng không so đo tiểu nhân a.”
Bận bịu hai canh giờ, mặt trời đã mọc lên cao cao nằm trên chân trời. Bốn bạch y nữ tử kia không có xuất hiện, Lạc Tiểu Ybận rộn ở trong hành lang , lúc không làm gì thì liền cau mày nghĩ cách đối phó với các nàng .
Mãi cho đến giữa trưa, trong tửu lâu khách khứa ngồi đầy thì khóe mắt Lạc Tiểu Y, chợt phát hiện ba thân ảnh màu trắng chợt lóe. Ba nữ tữ áo trắng vẻ mặt tiều tụy, biểu tình thập phần sầu não.
Lạc Tiểu Y thấy thế, vội vàng co thân thê nhỏ bé lại, lủi vào một góc, che dấu thân hình sau một ông khách cao lớn.
Ba nữ tử ngồi vào chỗ của mình, một cô gái nũng nịu kêu lên: “Tiểu nhị, đem rượu và thức ăn lên. !” Vừa kêu, nàng vừa đưa mắt nhìn quanh, hai nàng ngồi ở bên cạnh nàng, cũng có biểu tình giống vậy.
***, ba ác bà này bắt đầu có ý muốn hại ta rồi! Ai ya , ta không nên xuất hiện bây giờ a!
Cô gái kia quát lên, Tiểu Quang lập tức nghe được. Hắn ngẩng đầu cũng tìm một hồi, cũng không tìm được Lạc Tiểu Y. Đành phải đưa gương mặt tươi cười chạy đến trước mặt ba nữ tử, hỏi: “Xin hỏi ba vị, có phải giống như cũ hay không?”
Sở tiên tử nhìn thấy hắn, không khỏi nhướng mày, hỏi: “Một tiểu nhị nữa đâu rồi?”
Tiểu Quang thành thật nói: “Mới vừa rồi còn ở đây.”
Sở tiên tử gật gật đầu, nói: “Thức ăn giống như cũ. Mặt khác, tiểu nhị ca, ngươi đi tìm kêu tiểu nhị Lạc Tiểu Nhất lại đây, nói bổn tiểu thư có chuyện cần tìm hắn.”
“Vâng, tiểu nhân lập tức đi.” Từ trong khe nhỏ thấy một màn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y nhăn thành một đoàn. ***, hiện tại các nàng đã kêu đích danh ta rồi a. Đầu ơi đầu, sao đến lúc này, ngươi còn chưa có biện pháp xử lý nữa.
Đúng lúc này, thanh âm của tiểu Quang từ phía sau truyền đến: “Tiểu Nhất, hóa ra ngươi ở trong này a.” Vọt tới trước mặt Lạc Tiểu Y, Tiểu Quang tiếp nhận khăn lau trong tay hắn, khuôn mặt tươi cười nói: ” Ba vị tiểu thư nói tìm ngươi có việc.”
“Đã biết.” khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y đầy vẻ khổ sở. ***, giọng ngươi lại không nhỏ, ba ác bà kia chắc