Sở tiên tử thản nhiên liếc nhìn cô gái lãnh diễm, nói: “Mị nhi, nhiều người nhiều miệng, chớ có nói nhiều!”
Mị nhi đối với nàng vẫn có chút kiêng kị, do đó vội vàng nhắm mắt, cúi đầu.
Sở tiên tử nhấp vài ngụm trà, đứng lên nói: “Đi thôi.” Rồi dẫn đầu đi nhanh lên lầu hai.
Đêm khuya đến rất nhanh, trên bầu trời đã có mấy vì sao, lấp lánh lóe lên không ngừng. Chỗ ngã tư đường không nghe thấy tiếng người, chỉ có tiếng chó sủa, cùng tiếng côn trùng kêu vang không dứt bên tai.
Trong sương phòng của Sở tiên t , ba nữ tử đang tập trung đông đủ. Sở tiên tử ngồi trên ghế, mắt quét hai tỷ muội, trầm giọng nói: “Mọi người nói xem, chuyện này, nên xử lý như thế nào mới phải.”
Nàng đưa tay nhỏ bé trắng như ngọc ra, xoa trán của mình, rời khỏi ghế đứng lên đi lại, phiền não nói: “Chúng ta ở trên giang hồ nhiều năm như vậy, nhưng chưa lần nào lại gặp chuyện giống thế này, hoàn toàn không biết kẻ địch là ai.”
Mị nhi nhìn thoáng qua Sở tiên tử, môi anh đào mỏng manh mở ra, nói: “Bất kể như thế nào, người nọ khẳng định là đang ở trong tửu lâu này. Chưởng quầy của tửu lâu này thân thủ cũng không tầm thường, nhưng khi ngàn hộ vệ bao vây thì hắn không có ở hiện trường.”
Nàng nói tới đây, ba người đều trầm mặc. Cô gái mượt mà đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên ngón trỏ của Sở tiên tử giơ trước miệng, làm một ký hiệu im lặng, hai mắt cảnh giác nhìn ngoài cửa sổ.
Trong nháy mắt, ba nữ nháy mắt cũng không dám nháy nhìn chằm chằm màn cửa sổ làm bằng lụa mỏng .
Bỗng nhiên, “Soạt soạt soạt——” ba tiếng trầm đục từ phía dưới màn cửa sổ làm bằng lụa mỏng vang lên. Tiếng vang thứ nhất vừa dứt, một cô gái xinh đẹp thả người nhảy, lòng bàn tay của nàng xuất ra một chưởng trên màn cửa sổ bằng lụa, trong nháy mắt màn cửa sổ biến thành vải vụn nằm rải rác ở xung quanh. nàng vừa nhảy người ra ngoài cửa sổ, vừa vội vàng truyền ra mệnh lệnh: “Mị nhi canh giữ ở đây, còn muội cùng ta đuổi theo.”
Cô gái mặt tròn vội vàng trả lời, phi thân, cũng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Mị nhi vọt tới bên cửa sổ, vừa hay nhìn thấy trong đêm tối, thân ảnh tỷ muội của mình ở trên mái hiên chợt lóe rồi biến mất. Nàng thầm suy nghĩ: người nọ không biết lai lịch ra sao? Lại có gan dám đến phòng tỷ muội chúng ta thám thính? Có lẽ bắt được người này, sẽ giúp chúng ta bớt được nhiều phiền não.
Nàng vừa miên man suy nghĩ, vừa ghé vào cửa sổ nhìn bên ngoài. Thẳng qua một khắc đồng hồ, mới nhìn thấy ở trong bóng đêm, xuất hiện hai bóng người màu trắng như tia chớp bay tới tửu lâu.
Vút vút——
Nghe được hai tiếng vang nhỏ, chỉ một cái đảo mắt ở trong phòng đã có thêm hai người. Mị nhi xông lên trước, vội vàng hỏi Sở tiên tử: “Sở tỷ, đối phương là người nào?”
Sở tiên tử lắc lắc đầu, thanh âm khàn khàn nói: “Ta vừa đi ra ngoài, chỉ trong một thoáng đã không thấy thân ảnh của hắn đâu nữa. Thật hổ thẹn, khinh công của hắn thật sự quá nhanh, ta căn bản cái gì cũng không thấy rõ.”
Vừa nói, Sở tiên tử vừa bước đi đến bên cạnh bàn, vừa cầm lấy ấm trà vừa nghiêng qua chén, động tác của nàng cứng đờ, nháy mắt cũng không nháy nhìn cái bàn đến thất thần.
“Mị nhi, ngươi vẫn canh giữ ở đây chứ?” Sở tiên tử chậm rãi nói. Mị nhi cùng tỷ muội của mình cả kinh, nhìn lẫn nhau rồi vội vàng nhìn Sở tiên tử. Các nàng theo tỷ tỷ của mình nhiều năm, rất ít khi nghe nàng nói chuyện mà gằn từng chữ như vậy, bản năng cảm thấy sự việc không ổn.
Theo ánh mắt Sở tiên tử nhìn lại, Mị nhi hít một hơi hàn khí. Nàng vội vàng tiến lên mấy bước, lấy quyển sách đặt ở bên trong góc bàn ra, thì ở dưới mặt sách lộ ra một khối tơ lụa.
Đây là một dải lụa, trên mặt thêu hai nam nữ trần truồng đang giao hợp!
Nhìn thấy nó, ba người đồng thời đều hít không khí, sau đó nhanh chóng cuốn dải lụa lại. Làm xong, khẽ rên một tiếng, Mị nhi mãnh liệt hít không khí, hai nữ tử khác thì tiến lên từng bước, đứng ở phía sau Mị nhi, các nàng nhìn thấy dati lụa kia, sắc mặt cũng ngưng trọng, trắng xanh không thua kém gì!
Chỉ thấy ở mặt trên dùng mực đỏ vụng về viết vài chữ: “Giờ sửu, khu rừng phía bắc, dải lạc giác.”
Mị nhi thì thào: “Giờ sửu, khu rừng phía bắc, dải lạc giác. Giờ sửu, khu rừng phía bắc, dải lạc giác ” Nàng nhìn Sở tiên tử, khẩn trương hỏi: “Đây là ý gì?”
Sở tiên tử cười lạnh một tiếng, đem dài lụa cẩn thận phóng tới trước mũi ngửi ngửi, cuối cùng lắc lắc đầu, nói: “vế trước là thời gian, vế sau tất nhiên là địa điểm, đối phương nói chúng ta đến giờ sửu thì đến gặp hắn.”
“A?” Hai nàng nhìn nhau.
Một nữ tử thấp giọng nói: “Mị