Lạc Tiểu Y xoay người cao giọng trả lời: “Dạ thưa, công tử gia, còn ạ!”
Thanh niên áo trắng gật gật đầu, đi nhanh đến chỗ Lạc Tiểu Y, phân phó: “Tiểu nhị ca, nhờ huynh giúp chúng ta đem cỗ xe ngựa này an trí tốt dùm.” Không đợi Lạc Tiểu Y quay đầu, hắn liền quay đầu nhìn về phía cô gái kia, ôn nhu như nước nói: “Nguyễn cô nương, trước tiên chúng ta ở tạm tửu lâu này vài ngày rồi tính tiếp nhé.”
Cô gái nũng nịu ngẩng đầu, con ngươi ngập nước nhẹ nhàng nhìn người thanh niên, ôn nhu, giọng nói như suối chảy êm tai vang lên: “Toàn bộ theo ý của công tử.” Câu này tuy rằng bình thường, nhưng ánh mắt của cô gái cùng với giọng nói cực kỳ ôn nhu triền mien kia, thì Lạc Tiểu Y cùng những người đứng xem, cả người đều hưng phấn, trong lòng say say!
Thật, thật là một đôi tài tử giai nhân! Lạc Tiểu Y hưng phấn tiếp đón ba người, rồi tiếp lấy xe ngựa từ xa phu của bọn họ dẫn về hướng chuồng ngựa .
Hắn dàn xếp tốt mọi thứ rồi, vừa lẩm bẩm hát vừa chạy vào tửu lâu. ***, thành Lạc Dương này thật là nhiều quý nhân nha, mỹ nhân cũng nhiều nữa, ta đúng là rất có phúc a.
Ngay lúc Lạc Tiểu Y đang suy nghĩ, thì một giọng nóithô bạo mà có lực từ phía sau lưng truyền đến: “Tiểu nhị ca, vẫn còn gian phòng trống chứ?”
Lạc Tiểu Y nghe vậy vội vàng quay đầu, lần quay đầu này, liền nhìn thấy một đại hán tráng kiện da ngăm đen . Đại hán này vẻ mặt tang thương, một thân áo xanh, làn da thô ráp, như một người nông phu bình thường. Nếu không phải cặp mắt ôn hòa nhìn chăm chú vào Lạc Tiểu Y kia, toát ra một chút thâm trầm, trí tuệ. Lạc Tiểu Y quả thực muốn xem mặt mà bắt hình dong.
Thắt lưng Lạc Tiểu Y hạ xuống, trên mặt chất đầy nụ cười tươi rói: “Có. Có , khách quan là muốn ở trọ sao?”
“Ở trọ, tiểu nhị ca, cho ta một gian phòng hảo hạng, chuẩn bị năm cân thịt bò chín, mười cân thịt heo, ba bầu rượu nhạt, làm nhanh một chút. Ta đói bụng.”
“Dạ. vâng. Gia cứ lên ghế ngồi, thức ăn gia gọi tiểu nhân lập tức đưa lên .”
Nhìn thấy Lạc Tiểu Y biểu tình cung kính, trong ánh mắt đại hán hiện lên một chút lo lắng. Lạc Tiểu Y cúi đầu, hướng về phía nội viện cất cổ họng gào thét, rồi chạy lại thu dọn bàn ăn.
Lúc này, sự chú ý của mọi người trong tửu lâu, đều tập trung vào một bàn nơi mà đôi tài tử giai nhân đang ngồi. Cả tửu lâu to như vậy, chỉ truyền đến tiếng nhấm nuốt cùng hít thở.
Lạc Tiểu Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Quang một lòng cung kính đứng ở bên cạnh công tử kia, thường thường lén liếc nhìn về phía vị mỹ nhân kia. Chậc chậc, xem kìa, xem khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tử này đều hồng lên hết, thật đáng thương, thật là làm như chưa từng nhìn thấy mỹ nhân không bằng.
Lạc Tiểu Y vừa bùi ngùi thở dài, hai mắt vừa tỏa sáng cũng giống Tiểu Quang nhìn chằm chằm mỹ nhân kia. ***, cô nàng này chẳng lẽ luyện công phu đến mức ăn mà cũng có thể dùng khăn che mặt sao ?
Thực hiển nhiên. Lạc Tiểu Y sầu lo. Mà mọi người thì phiền não. Bởi vậy hơn mười ánh mắt, đều rất chú ý đến tiểu mỹ nhân kia. Muốn nhìn dung nhan của nàng ở dưới lớp khăn che mặt một chút.
Phỏng chừng thức ăn của đại hán đã chuẩn bị xong, Lạc Tiểu Y xông về nội viện, rồi ôm hộp đựng thức ăn vọt trở lại. Khi hắn đem đồ ăn đưa cho đại hán xong. Thì Tiểu Quang cũng mang đồ ăn lên chỉnh tề đặt trước mặt tiểu mỹ nhân.
Trong tửu lâu thực im lặng, tất cả mọi người tự giác vừa ăn, vừa chờ mong xem tiểu mỹ nhân ăn cơm như thế nào.
Vẻ mặt chờ mong của mọi người, công tử áo trắng đều thu vào đáy mắt. Hắn chỉ cười nhẹ, rồi rót một chén rượu cho cô gái kia, ôn nhu nói: “Nguyễn cô nương, mời!”
Nguyễn cô nương ôn nhu cười, chậm rãi vươn cổ tay dài nhỏ tuyết trắng, bắt lấy khăn bên tai bỏ xuống.
Nàng làm ra một động tác này, tiếng hít thở trong tửu lâu , đột nhiên đều dừng lại. Hai mắt Lạc Tiểu Y cũng trừng lớn, nháy cũng không nháy nhìn nữ tử áo lục.
Đang lúc hắn khẩn trương,