Cực Phẩm Tiểu Nhị

Một Đôi Tài Tử Giai Nhân Đến Tửu Lâu.


trước sau


Lạc Tiểu Y vui mừng , nhưng mặt lại vội vàng lộ vẻ lo sợ, khẽ cong thắt lưng, giọng nói run run : “Quân gia, cho tiểu nhân một trăm lá gan, cũng không dám gạt các vị đại gia a.” ***, ta đương nhiên sẽ không giấu giếm, ta còn muốn quạt gió đốt lửa nha!
Vì thế, hông của hắn gập càng thêm lợi hại: “Quân gia, những tiên tử này là cao nhân. Trước đây không lâu a, trên người các nàng rớt xuống một khối khăn, khăn kia thật mất hết thể diện, tự nhiên thêu hai người không mặc quần áo. Kết quả, khăn kia đưa tới một ngàn hộ vệ, hộ vệ của quân gia đang chuẩn bị mang các nàng đi thì có một vị tiên tử trong đó lấy ra một lệnh bài bằng gỗ . Hai, tiểu nhân cũng không biết nó là cái gì, nhưng quân gia vừa thấy, lập tức thả các nàng ra.”
Vừa nói, Lạc Tiểu Y vừa cẩn thận đánh giá bốn người này. Đặt biệt chú ý tới, người có râu quai nón nghe xong ánh mắt chợt lóe, Lạc Tiểu Y không khỏi đề cao thanh âm một chút, đem những chuyện phát sinh sau khi chúng nữ đến tửu lâu, những chuyện gì có thể nói đều nói ra rõ ràng.
Oa ha ha ha, Ngụy vương Võ Trường Cơ đem lòng sinh nghi mấy ác bà này. Con heo băng a con heo băng, ta lần này giúp ngươi một đại ân rồi nha! ***, ta lần này nhất định phải đem mọi chuyện làm lộn xộn một chút, thì mới có chuyện hay để xem a.
Trong lòng nổi lên khúc hát hưng phấn điên cuồng tiễn bước các quân gia, rồi quay đầu thu thập bàn ăn, hai mắt Lạc Tiểu Y nhìn Chu mỹ nam chăm chú. Hắn nhếch miệng cười, mặt đầy cảnh xuân bắn một cái mị nhãn, cũng không đợi con heo băng ngoái đầu nhìn lại. Liền nhanh chóng cúi đầu làm việc .

Hiển nhiên cảnh xuân tươi cười kia của Lạc Tiểu Y đã làm cảm động Chu mỹ nam, hai ánh mắt trái phải của hắn nhìn chằm chằm vào Lạc Tiểu Y không rời. Khách của tửu lâu thay đổi một đám lại một đám, tiểu tử này vẫn cầm trong tay một chén rượu, mắt nhìn Lạc Tiểu Y, chậm rãi nhấm nháp, gắt gao nhìn nhìn!
Ái chà, tiểu tử này thật lợi hại nha! Lần trước không nghĩ tới hắn có thể phát hiện ra ta là cao nhân, hiện tại vào thời điểm gió thổi cỏ lay, tiểu tử này liền sinh lòng nghi ngờ đến ta rồi!
Mắt thấy giờ cao điểm dùng cơm đã trôi qua, khách nhân từng đám rời khỏi. Lạc Tiểu Y thu thập bàn ăn, bất tri bất giác đã đi tới trước người Chu mỹ nam.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi nâng lên, sóng mắt ném đi, Lạc Tiểu Y giống như vừa mỵ hoặc vừa vui vẻ liếc mắt nhìn con heo băng một cái. ***, tiểu tử này trong ánh mắt sáng ngời cũng không chút hoảng hốt. Xem ra công phu này của ta đã miễn dịch đối với hắn rồi. Không được, ta nhất định phải thu phục được hắn!
Nghĩ đến đây, Lạc Tiểu Y xấu hổ lại liếc mắt xem xét Chu mỹ nam một cái, tiến lên nửa bước, cúi đầu, thanh âm yếu ớt trong vắt nói: “Trư ca ca.”
Oa ha ha ha, tiểu tử này rốt cục run run một cái rồi! Bà nội nó, ánh mắt của tiểu tử này làm sao có thể lạnh như thế? Muốn giết người à? Không được, ta rất ôn nhu mà, phải tình diễn một chút hình tượng cho hắn mở rộng tầm mắt mới được .
Bởi vậy, giọng nóicủa Lạc Tiểu Y cứng rắn ba phần, hơi mềm yếu kêu lên: “Trư ca ca, vừa rồi bốn vị quân gia muốn lên phòng của các tiên tử, còn nói các tiên tử bây giờ đều là khâm phạm triều đình!”
Chu công tử vừa nghe, mặt không khỏi trầm xuống, lộ ra vẻ suy tư. Bùi ngùi thở dài, Lạc Tiểu Y vẫn yếu ớt nói: “Bốn vị tiên tử tuy rằng hơi hung dữ một chút, nhưng bộ dạng vẫn rất tốt a. Bất quá ta thực vui mừng nha, ta hiện tại đã an toàn rồi.”

Môi mỏng của Chu mỹ nam chậm rãi khẽ mở, thanh âm đè thấp, thản nhiên nói: “Không sai, ngươi đúng là an toàn rồi.” Hắn ý vị sâu xa liếc mắt chăm chú nhìn Lạc Tiểu Y một cái, thân hình thon dài, mặt không chút thay đổi đi qua bên người Lạc Tiểu Y, phất tay áo đi lên lầu.
Ánh mắt Lạc Tiểu Y dừng ở bóng lưng của hắn, rốt cục, Chu mỹ nam đi được ba bước thang lầu, bỗng nhiên dừng lại. Lại liếc mắt nhìn hắn thật lâu. Lạc Tiểu Y nhìn ánh mắt chăm chú ủa hắn, không khỏi xấu hổ cúi đầu, xấu hổ vân ve góc áo bản thân .
Ngay

lúc Lạc Tiểu Y cúi đầu, chỉ trong nháy mắt, khóe miệng Chu mỹ nam rõ ràng xẹt qua nụ cười yếu ớt, nhưng vô cùng mềm mại. Đáng tiếc, thật đáng tiếc a, động tác xấu hổ cúi đầu Lạc Tiểu Y làm được một nửa rồi, không thể dừng lại, do đó vẫn tiếp tục tiếc hận mà bỏ qua cơ hội thưởng thức .
Đã không còn khách dùng cơm, Lạc Tiểu Y bắt đầu khoảng thời gian nhàn nhã. Hắn giống như một con thỏ, vọt tới nội viện dạo một vòng, rồi chạy đến cửa tửu lâu mở cổ họng gào thét: “Món mới đây! Món mới nhất của tửu lâu chúng tôi! Các vị khách quan, các vị đại nhân, mau đến nếm thử đi!”
Một tiểu nhị chạy đến cửa tửu lâu gào thét, cho dù thành Lạc Dương có phát triển đi nữa, hiển nhiên cũng là một sự kiện rất mới mẻ. Chỉ trong chốc lát, bên người Lạc Tiểu Y đã có một vòng người vây quanh. Những người này cười hì hì nhìn hắn vô cùng nhiệt tình thét to. Bất quá, nếu bọn họ không cười đến chảy nước mắt nước mũi, té xuống nền đá, Lạc Tiểu Y nhất định sẽ rất cảm động.
Phát hiện càng ngày càng nhiều vây quanh bên cạnh mình, Lạc Tiểu Y rốt cục cảm thấy thống khổ, thấy chính mình thật sự rất là nhàm chán. Hắn ưu thương thở dài một tiếng, đang chuẩn bị xoay người chạyvề tửu lâu. Chợt nghe một giọng nói cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ êm tai truyền đến: “Chậm đã!”
Thanh âm này rất êm tai nha, có lực sát thương thật lớn. Trong nháy mắt, bốn phía an tĩnh lại.
Lạc Tiểu Yquay đầu lại, vừa hay nhìn thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại, bên cạnh xe ngựa là một con tuấn mã màu đỏ, một người thanh niên cao lớn nhảy xuống. Thanh niên này một thân áo dài tuyết trắng, tuấn tú, trên gương mặt là nụ cười lười biếng. Một đôi mắt hoa đào, khi nhìn người vừa có tình nhưng cũng giống như là vô tình, toàn thân, chảy xuôi theo là một cỗ lực hấp dẫn tà mị khó có thể cưỡng lại.

Thanh niên áo trắng này nếu bàn về diện mạo, cũng ngang bằng với Lam Hòa và con heo băng. Nhưng hắn chỉ vừa mới đứng cười như vậy, làm cho tất cả mọi người có một loại cảm giác, thanh niên có một mị lực vô song (không đối thủ). Khi cặp mắt hoa đào kia đảo mắt nhìn thì bốn phía vang lên vài tiếng kinh hô của nữ tử.
Thanh niên một thân bạch y nghiêm chỉnh, phong độ tiêu sái đến bên cạnh xe ngựa. Khi hắn tới gần, trong xe ngựa vươn ra một cánh tay nhỏ bé trắng noãn như ngọc, tay kia vừa duỗi ra, thì một trận thanh âm hô nhỏ truyền đến. Thì một người đứng cách bên cạnh Lạc Tiểu Y không xa tay phe phẩy cây quạt , nháy mắt cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm tay nhỏ bé của người ta , trong miệng như si như say, thì thào nói: “Tay mềm, da nõn nà như ngọc.”
Theo tay nhỏ bé đeo vòng tay xanh biếc vươn ra, thì một cô gái mặc quần áo lục nhạt, chậm rãi vươn thân hình ra khỏi rèm xe ngựa.
Thiếu nữ nàyche mặt, quần áo cũng không bằng bọn nữ tử đương thời. Nhưng không biết vì sao, đầu nàng chỉ mới vươn ra tìm tòi, tất cả đều như si như say, ngay cả Lạc Tiểu Y cũng giống vậy, có một cảm giác như mình đang ở trong rừng hoa. Xem ra, người vừa mới kêu Lạc Tiểu Y là thiếu nữ này .
Thanh niên áo trắng giúp đỡ cô gái kia xuống xe ngựa, sau đó, lại có một tiểu cô nương diện mạo xinh đẹp , mặc áo vàng từ trên xe ngựa nhảy xuống. Tiểu cô nương vừa tiếp đất, liền nâng tay tiểu thư nhà mình. Thanh niên áo trắng mỉm cười, ôn nhu buông cô gái ra, quay đầu mỉm cười nhìn Lạc Tiểu Y, thanh âm tao nhã hữu lễ nói: “Vị tiểu nhị ca này, tửu lâu của các ngươi còn phòng không?”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện