Cực Phẩm Tiểu Nhị

Ta Và Công Tử “Hai Người Lưỡng Tình Tương Ái”.


trước sau


Đúng lúc này, một bàn tay chậm rãi vươn ra, sau đó, khi Lạc Tiểu Y vẫn còn đang run run, thì chậm rãi xoa xoa bàn tay trái đang đặt ở chân của hắn.
Cùng lúc đó, một bàn tay như sói như hổ khác cũng thản nhiên vươn ra, ôn nhu đặt ở trên eo nhỏ của Lạc Tiểu Y .
Mà lúc này đây, Lạc Tiểu Y chỉ mới đang bắt đầu rót rượu.
Bàn tay kia bỗng tăng thêm khí lực, thân thể Lạc Tiểu Y không khỏi ngã về phía biên giới cấm địa, vừa vặn ngồi lên trên hai cái đùi ấm áp của Lưu Thập Nhị! Vì thế, cũng kéo theo một trận hít không khí liên tiếp vang lên rõ ràng trong hành lang!
Trong thanh âm này, cũng có tiếng hít không khí của Lạc Tiểu Y. Hắn hít một hơi thật sâu, hai mắt đen trắng rõ ràng long lanh ngơ ngác nhìn khuôn mặt trắng noãn của Lưu Thập Nhị chỉ cách mình có một tấc.
Bốn mắt nhìn nhau!

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm!
Im lặng, một sự im lặng khó có thể hình dung!
Bỗng nhiên, một tiếng khóc kinh thiên động địa phá tan sự yên tĩnh, rung động đến nóc nhà tửu lâu. Đang lúc mọi người trừng lớn, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa, lên tiếng khóc lớn hơn.
Tiếng khóc lớn này hiển nhiên làm Lưu Thập Nhị sợ ngây người, hai tay của hắn đang đặt ở trên người Lạc Tiểu Y không khỏi cứng đờ! Đúng lúc này, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên nhảy dựng lên, hai tay che mặt, nước mắt bay tứ tung nhằm phía nội viện, đảo mắt đã biến mất trước mặt mọi người.
Thẳng đến khi tiếng khóc kinh thiên động địa kia đi xa dần, đến khi chuyển thành nghẹn ngào, rồi dần dần không còn tiếng động. Trong hành lang mọi người mới tỉnh táo lại. Bọn họ nhìn nhau mấy lần, liền vội vàng cúi đầu xuống, nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm, ăn cơm, ăn cơm!
“Công tử?” một người vạm vỡ đứng ở bên cạnh Lưu Thập Nhị cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hỏi.
Chậm rãi cầm lấy khăn mặt ở trên bàn lau chùi tay của mình, Lưu Thập Nhị cười nhẹ: ” Trò xiếc của hắn rất khá a, hôm nay bản công tử chơi một vố khiến hắn trở tay không kịp rồi.” Trong mắt hiện lên một chút hưng phấn, Lưu Thập Nhị tiếp tục nói: ” Canh chừng cho tốt, đừng cho hắn chạy thoát!”
“Dạ!”
Lạc Tiểu Y xông về nội việ , như một cơn gió xoáy phóng thẳng xuống phòng bếp. Trong phòng bếp sương khói tràn ngập, thân ảnh cao lớn mập mạp của Lý đầu bếp đang không ngừng bận rộn. Mũi chân Lạc Tiểu Y điểm một cái liền bắn thẳng đến.
Vèo một tiếng, bão tố đến trước mặt Lý đầu bếp. Lạc Tiểu Y lấy tay áo lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt. Hai hạt châu đen được nước mắt rửa càng phát ra ánh sáng lấp lánh nhìn Lý đầu bếp. Tay nhỏ bé của hắn thu lại trong tay áo. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi ngẩng, Lạc Tiểu Y thở nhẹ vội vàng hỏi: “Lý đại thúc, người có biết công tử hiện tại đang ở đâu không?”
Lý đầu bếp quay đầu, mắt to vàng khè lớn như chuông đồng trừng hắn, ồm ồm nói: “Ta là hạ nhân, làm sao mà biết hành tung của công tử được?”
Nghe thấy đáp án nằm trong dự tính của mình, cánh tay của Lạc Tiểu Y bắt đầu trở nên vô lực. Hắn cúi đầu, u buồn thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: “Lần này thảm rồi, lần này trinh tiết của ta khó giữ được rồi!”

“Cái gì mà trinh tiết khó giữ được rồi?” Lý đầu bếp khẩn trương quay đầu hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, Lạc Tiểu Y vô lực nói: ” Lưu Thập Nhị công tử không biết phát bệnh thần kinh gì, vừa ra mệnh lệnh cho tiểu nhân . Hắn, hắn muốn dẫn ta đi, hắn muốn cướp ta về, để bái đường làm vợ bé của hắn. Đúng, thậm chí ngay cả bái đường hắn cũng không có ý định bái!”
Nước mắt chảy ra khỏi vành mắt. Lạc Tiểu Y điềm đạm đáng yêu nhìn Lý đầu bếp: “Lý đại thúc. Nếu công tử trở lại, người hãy nói với hắn một tiếng, tiểu nhân không thể hầu hạ hắn được nữa rồi. Tiểu nhân không thể vì hắn mà bảo vệ trinh tiết của bản thân, không thể hoàn thành tâm nguyện của ông xã rồi!”
Nói tới đây, hắn ngửa đầu ô ô khóc ròng.
Lý đầu bếp kinh ngạc nhìn hắn, biểu tình này không biết là sợ ngây người, hay là kinh hoảng. Thẳng đến khi Lạc Tiểu Y tru lớn ba tiếng, rốt cuộc mất hứng mà im lặng thì hắn mới lắp bắp nói: “Công, công tử?”
Gật đầu một cái thật mạnh, Lạc Tiểu Y khóc không thành tiếng nói: “Ô, đại thúc, ta vốn là người của công tử

, nhưng lần này, lại bị ác bá nhìn trúng. Tiểu Y thật muốn tự sát để tạ ơn ân nghĩa của công tử, ta định cắt cổ tay, nhưng cắt cổ tay lại rất đau a, thắt cổ lại chết quá xấu, uống thuốc lại quá khó chịu. Hơn nữa,nếu ta cứ như vậy mà chết, chẳng phải sẽ làm cho công tử đau lòng đến chết đi sao? Ô —— bởi vậy ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành phải làm đàn tỳ bà trong vòng ôm của kẻ khác thôi.”
Lạc Tiểu Y một phen đem những lời tâm huyết nói hết, Lý đầu bếp vẫn không có an ủi hắn, cũng không có nói cho hắn biết công tử nhà hắn đang tức giận đứng ở cửa. Chính là miệng giương rộng, kinh ngạc nhìn Lạc Tiểu Y, lắp bắp nói : “Công, công tử?”
Không được, ta phải cố gắng hơn mới được!
Lạc Tiểu Y tiếp tục khiến cho nước mắt bay tứ tung ở trên mặt, thanh âm ngẹn ngào như đứt từng khúc ruột: “Công tử đáng thương , lần trước hắn còn nói với tiểu nhân, muốn cùng Tiểu Nhất chung sống một đời. Hắn nhất định sẽ không nghĩ đến, dung mạo hại nước hại dân này của ta, sẽ làm chúng ta chia ly cách biệt. Ô, không có Tiểu Nhất, công tử phải làm sao bây giờ? Lý đại thúc, nếu Tiểu Nhất đi rồi, người nhất định phải chiếu cố công tử cho thật tốt a, ngàn lần đừng để cho hắn có ý nghĩ không hay nào trong lòng. Tiểu Nhất là người thấp hèn, không thể vì một chữ tình, mà làm hại thân thể ngàn vàng của công tử a!”
Mới nói đến đây, thanh âm hít không khí mãnh liệt của Lý đầu bếp vang lên. Cùng lúc đó, hắn lắp bắp kêu lên lần nữa: “Công, công tử?”
***, ngươi có phiền hay không a? Ta vì muốn lay chuyển ngươi, đã mất rất nhiều tâm tư khí lực rồi, ngươi ngay cả nửa câu an ủi ta cũng không nói! Tiểu tử ngươi nghe không hiểu ư, tự nhiên cứ luôn mồm kêu công tử, công tử, chả có gì mới mẻ cae!
Lạc Tiểu Y vừa cúi đầu, vừa liên tục hướng bắn ra ánh mắt xem thường về hướng Lý đầu bếp , vừa không ngừng cố gắng nghĩ những câu rung động lòng người hơn nữa. Cuối cùng Lý đầu bếp cũng mở miệng, rốt cuộc cũng đổi câu : “Công, công tử, sắc mặt của người thật không tốt, người có ổn không?”

Rầm——
Một tiếng sấm từ thuở khai thiên lập địa lần nữa đánh xuống, oanh tạc Lạc Tiểu Y từ trong ra ngoài!
Ngơ ngác, gian nan, chậm chạp xoay đầu, Lạc Tiểu Y nhìn thấy quần áo ngân bạch sắc. Nhìn Lam Điền ngọc đang đeo ở trên đai lưng kia, thì nuốt một ngụm nước miếng, rồi lại nuốt thêm một ngụm nước miếng nữa.
Rốt cuộc, hắn chuyển thân mình, chân xoay một chút, cả người như một làn khói nhẹ phiêu hướng về phía cửa lớn phòng bếp! Ai ya , ta phải chạy trốn thật nhanh a!
Quyết định này của hắn, nhanh chóng vô cùng! Chỉ là trong nháy mắt, khi hắn bay tới cửa lớn. Mắt thấy sẽ rời đi nơi hiểm ác này thì bỗng nhiên sau cổ cứng đờ, tiếp theo, thân mình bay lên trời, tiếp đó, một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ đang dần phóng đại, phóng đại ở trước mặt hắn!
Hắc hắc hắc hắc!
Lạc Tiểu Y lập tức nhếch miệng cười, dùng tám cái răng để vẽ ra một cảnh xuân tươi đẹp, mong muốn có thể làm dịu đi một chút tử khí trên khuôn mặt tuấn tú ki !
Một tay nhấc sau lưng áo của Lạc Tiểu Y giơ cao lên, hai mắt đen như mực của Lam Hòa lẳng lặng nhìn Lạc Tiểu Y. Lạc Tiểu Y lúc nà ít nhất cũng có phải đến trăm ngàn loại biểu tình muốn thể hiện ra, nhưng bây giờ hai tay hắn chỉ có thể gắt gao kéo cổ áo, mắt to trừng như cá chết, khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đỏ bừng.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện