Đúng lúc này, một bàn tay chậm rãi vươn ra, sau đó, khi Lạc Tiểu Y vẫn còn đang run run, thì chậm rãi xoa xoa bàn tay trái đang đặt ở chân của hắn.
Cùng lúc đó, một bàn tay như sói như hổ khác cũng thản nhiên vươn ra, ôn nhu đặt ở trên eo nhỏ của Lạc Tiểu Y .
Mà lúc này đây, Lạc Tiểu Y chỉ mới đang bắt đầu rót rượu.
Bàn tay kia bỗng tăng thêm khí lực, thân thể Lạc Tiểu Y không khỏi ngã về phía biên giới cấm địa, vừa vặn ngồi lên trên hai cái đùi ấm áp của Lưu Thập Nhị! Vì thế, cũng kéo theo một trận hít không khí liên tiếp vang lên rõ ràng trong hành lang!
Trong thanh âm này, cũng có tiếng hít không khí của Lạc Tiểu Y. Hắn hít một hơi thật sâu, hai mắt đen trắng rõ ràng long lanh ngơ ngác nhìn khuôn mặt trắng noãn của Lưu Thập Nhị chỉ cách mình có một tấc.
Bốn mắt nhìn nhau!
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm!
Im lặng, một sự im lặng khó có thể hình dung!
Bỗng nhiên, một tiếng khóc kinh thiên động địa phá tan sự yên tĩnh, rung động đến nóc nhà tửu lâu. Đang lúc mọi người trừng lớn, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa, lên tiếng khóc lớn hơn.
Tiếng khóc lớn này hiển nhiên làm Lưu Thập Nhị sợ ngây người, hai tay của hắn đang đặt ở trên người Lạc Tiểu Y không khỏi cứng đờ! Đúng lúc này, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên nhảy dựng lên, hai tay che mặt, nước mắt bay tứ tung nhằm phía nội viện, đảo mắt đã biến mất trước mặt mọi người.
Thẳng đến khi tiếng khóc kinh thiên động địa kia đi xa dần, đến khi chuyển thành nghẹn ngào, rồi dần dần không còn tiếng động. Trong hành lang mọi người mới tỉnh táo lại. Bọn họ nhìn nhau mấy lần, liền vội vàng cúi đầu xuống, nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm, ăn cơm, ăn cơm!
“Công tử?” một người vạm vỡ đứng ở bên cạnh Lưu Thập Nhị cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hỏi.
Chậm rãi cầm lấy khăn mặt ở trên bàn lau chùi tay của mình, Lưu Thập Nhị cười nhẹ: ” Trò xiếc của hắn rất khá a, hôm nay bản công tử chơi một vố khiến hắn trở tay không kịp rồi.” Trong mắt hiện lên một chút hưng phấn, Lưu Thập Nhị tiếp tục nói: ” Canh chừng cho tốt, đừng cho hắn chạy thoát!”
“Dạ!”
Lạc Tiểu Y xông về nội việ , như một cơn gió xoáy phóng thẳng xuống phòng bếp. Trong phòng bếp sương khói tràn ngập, thân ảnh cao lớn mập mạp của Lý đầu bếp đang không ngừng bận rộn. Mũi chân Lạc Tiểu Y điểm một cái liền bắn thẳng đến.
Vèo một tiếng, bão tố đến trước mặt Lý đầu bếp. Lạc Tiểu Y lấy tay áo lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt. Hai hạt châu đen được nước mắt rửa càng phát ra ánh sáng lấp lánh nhìn Lý đầu bếp. Tay nhỏ bé của hắn thu lại trong tay áo. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi ngẩng, Lạc Tiểu Y thở nhẹ vội vàng hỏi: “Lý đại thúc, người có biết công tử hiện tại đang ở đâu không?”
Lý đầu bếp quay đầu, mắt to vàng khè lớn như chuông đồng trừng hắn, ồm ồm nói: “Ta là hạ nhân, làm sao mà biết hành tung của công tử được?”
Nghe thấy đáp án nằm trong dự tính của mình, cánh tay của Lạc Tiểu Y bắt đầu trở nên vô lực. Hắn cúi đầu, u buồn thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: “Lần này thảm rồi, lần này trinh tiết của ta khó giữ được rồi!”
“Cái gì mà trinh tiết khó giữ được rồi?” Lý đầu bếp khẩn trương quay đầu hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, Lạc Tiểu Y vô lực nói: ” Lưu Thập Nhị công tử không biết phát bệnh thần kinh gì, vừa ra mệnh lệnh cho tiểu nhân . Hắn, hắn muốn dẫn ta đi, hắn muốn cướp ta về, để bái đường làm vợ bé của hắn. Đúng, thậm chí ngay cả bái đường hắn cũng không có ý định bái!”
Nước mắt chảy ra khỏi vành mắt. Lạc Tiểu Y điềm đạm đáng yêu nhìn Lý đầu bếp: “Lý đại thúc. Nếu công tử trở lại, người hãy nói với hắn một tiếng, tiểu nhân không thể hầu hạ hắn được nữa rồi. Tiểu nhân không thể vì hắn mà bảo vệ trinh tiết của bản thân, không thể hoàn thành tâm nguyện của ông xã rồi!”
Nói tới đây, hắn ngửa đầu ô ô khóc ròng.
Lý đầu bếp kinh ngạc nhìn hắn, biểu tình này không biết là sợ ngây người, hay là kinh hoảng. Thẳng đến khi Lạc Tiểu Y tru lớn ba tiếng, rốt cuộc mất hứng mà im lặng thì hắn mới lắp bắp nói: “Công, công tử?”
Gật đầu một cái thật mạnh, Lạc Tiểu Y khóc không thành tiếng nói: “Ô, đại thúc, ta vốn là người của công tử