Cực Phẩm Tiểu Nhị

Lam Hòa Thẹn Quá Hóa Giận Rồi A.


trước sau


Nhìn Lạc Tiểu Y đang bị treo lên mà trợn mắt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, mặt Lam Hòa vốn xanh mét , bỗng nhiên lộ ra một chút tươi cười: “Đúng, đúng vậy. Cho tới hôm nay bản công tử mới biết, hóa ra ta có tình ý với Tiểu Nhất, tình cảm đã sâu đậm đến mức sẵn sàng sống chết với nhay rồi a.”
Vừa nói, bàn tay hắn nắm ở phía sau cổ áo Lạc Tiểu Y, vừa nới lỏng ra.
Liên tiếp ho khan, tìm được cơ hội có thể nói chuyện, Lạc Tiểu Y lập tức nói lắp bắp không ngừng: “Công tử gia, ngài làm sao vậy? Sao mặt lại xanh như vậy? Công tử gia, ngài không thoải mái cũng đừng có nở nụ cười như thế a, đừng dọa Lý đại thúc sợ chứ.”
***, mỏ quạ đen của ta a! Làm sao mà vừa mới thấy Lam Hòa, liền nhịn không được muốn chửi hắn hai câu chứ!
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lam Hòa từ xanh biến thành đen, mà cổ áo của mình lại càng ngày càng siết chặt, rốt cuộc Lạc Tiểu Y bắt đầu bi thương mà hối hận!
Hai mắt Lam Hòa đen như mực nặng nề nhìn Lạc Tiểu Y chằm chằm, khóe miệng co rúm mãnh liệt . Tay vươn thẳng ra , hắn vèo vèo vèo vài cái, điểm trúng mấy huyệt đạo trên người Lạc Tiểu Y, sau đó đem Lạc Tiểu Y đã thành câm điếc kẹp dưới nách, xoay người đi ra khỏi cửa phòng bếp.

Lam Hòa tiêu sái sải bước đến tường vây phía tây, nghiêng tai lắng nghe một lát, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười lạnh, thả người nhảy lên, cả người giống như một làn khói nhẹ, chỉ trong vài cái đảo mắt, đã biến mất ở ngoài ngã tư đường.
Thấy Lam Hòa cực kỳ dễ dàng mà tìm được nơi không có thủ vệ , mang theo chính mình an toàn rời khỏi tầm mắt của Lưu Thập Nhị, hai mắt Lạc Tiểu Y còn đang chuyển động chung quanh, lập tức buông lỏng.
Chưởng quầy tự nhiên bắt cóc ta ra khỏi tửu lâu. ***, lần này Lưu Thập Nhị tìm không thấy ta, không biết có thể tính là âm mưu của ta thành công không nhỉ?
Lam Hòa mang theo Lạc Tiểu Y chạy đông chạy tây, cũng không biết chạy mấy vòng, thẳng đén khi Lạc Tiểu Y dần dần cảm thấy buồn ngủ thì trước mắt hắn hiện ra một cái tường vây của phủ đệ nào đó, dẫm nhẹ lên trên một thân cây cao lớn , thả người bay qua một cái màn cửa sổ làm bằng lụa mỏng đang mở để vào trong phòng.
“Rầm ——” tiếng thân thể người rơi xuống đất truyền đến.
Lam Hòa vừa tiến vào phòng. Liền đem Lạc Tiểu Y ném thật mạnh quăng lên một cái giường lớn. Hai mắt Lạc Tiểu Y đen thùi lùi trừng tròn xoe. Nhìn trên đầu mình là chiếc gối màu tím làm bằng vải thượng hạng, ở trước mắt là bức rèm che bằng lụa mỏng, còn cả người lại đang nằm trên một chiếc giường gỗ thật lớn. Bỗng nhiên khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nơi này, nơi này quả nhiên là rất tốt, làm cho người ta miên man suy nghĩ a.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, Lạc Tiểu Y hai mắt ngập nước nhìn Lam Hòa. Phát hiện tim mình bắt đầu đập bang bang như trống trận!
Lam Hòa tựa hồ không phát hiện sự quái dị của Lạc Tiểu Y, hắn đề cao giọng lên, quát: “Người tới!”
Ồ, hóa ra đây là địa bàn của hắn a?
Một giọng nói thanh thúy của thiếu niên từ ngoài cửa vang lên: “Công tử đã trở lại?”
“Chuẩn bị một chút nước trà đem lại đây.”

“Dạ!”
Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân lại vang lên một lần nữa, tiếp theo cửa phòng két một tiếng rồi mở ra, một người mười lăm mười sáu tuổi, một thiếu niên áo xám, bộ dạng mi thanh mục tú, gầy yếu bưng khay trà đi vào. Vừa đem nước trà để xuống trên mặt bàn, thiếu niên kia vừa vội vàng nhìn thoáng qua Lạc Tiểu Y. Thiếu niên nhìn thấy đôi mắt to đen thùi lùi tròn xoe của Lạc Tiểu Y. Thì trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc, rồi vội vàng lui ra ngoài.
Cửa phòng cũng bị đóng lại, mà lúc này Lam Hòa đã ngồi ở trên một cái ghế gần đầu giường . Lẳng lặng nhấm nháp trà, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Lạc Tiểu Y một cái.
Lạc Tiểu Y chỉ có thể di động tròng mắt, cố gắng nhìn qua chỗ Lam Hòa nhưng cũng chỉ nhìn xa được một tấc. Hắn rất muốn, rất muốn đánh giá một chút biểu tình của chưởng quầy nhà mình, nhưng tròng mắt dù có đổi tới đổi lui cũng không nhìn tới Lam Hòa .
Lam Hòa uống mấy ngụm trà, ổn định nhịp thở, mới đem chén trà chậm rãi đặt lên trên mặt bàn, đảo mắt lẳng lặng nhìn Lạc Tiểu Y. Giờ phút này, Lạc Tiểu Y đang nằm ngửa mặt trốn ở trong áo ngủ làm bằng gấm có thêu hoa mẫu đơn, da thịt tuyết trắng , hai hạt châu lưu chuyển lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc, ửng đỏ mang theo một cỗ mị lự .
Tim của Lam Hòa đột nhiên nhảy

bang bang lên, cho tới bây giờ, hắn mới phát hiện tình cảnh này rất không ổn. Đảo mắt nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, vô cùng tinh xảo kia, hai hạt châu đen thùi lăn qua lăn lại, khiến cho hắn nhớ lại thiếu niên trước mắt này đã gây cho hắn điều tồi tệ gì. Do đó khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng trầm xuống!
Trên trán Lạc Tiểu Y, chảy ra vài giọt mồ hôi hột, cổ họng của hắn cũng bắt đầu phát khô. Biết rõ Lam Hòa đang ở bên cạnh, lại nhìn không tới hắn, loại cảm giác này thập phần khó chịu a.
***, chưởng quầy bắt ta đến nơi bí mật của hắn là muốn chuẩn bị làm gì a? Chẳng lẽ hắn cũng nổi lên tình ý với ta sao? Ai ya , sao ta vừa nghĩ như vậy, tim liền đập bang bang như trống? Lạc Tiểu Y a Lạc Tiểu Y, bộ dáng chưởng quầy tuy rằng nghiêng nước nghiêng thành, nhưng ngươi không phải là hôn quân, ngươi nhất định phải chịu đựng được, không thể dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc!
Lúc Lạc Tiểu Y vừa hưng phấn, vừa chờ mong, vừa khẩn trương, lại vừa ngượng ngùng, cũng vừa lo sợ không yên, thì thanh âm thanh nhã duyên dáng của Lam Hòa từ bên cạnh truyền đến: “Lạc Tiểu Nhất, ngươi nghĩ xem, bản công tử phải làm sao, mới có thể tính hết khoản nợ của ngươi đây?”
Cuối cùng nghe được thanh âm này thì Lạc Tiểu Y rõ ràng cảm giác được mình đúng là tốn hơi thừa lời rồi.
Ai! Cư nhiên không phải có tình ý đối với ta. Tính sổ sách cái gì? Suốt ngày cứ tính toán sổ sách với ta, chưởng quầy ngươi một chút ý tuỏng mới cũng không có sao.

Vô lực bắn ra một cái liếc mắt, Lạc Tiểu Y bị điểm trúng á huyệt nên không thèm để ý tới hắn.
“Lạc Tiểu Nhất, ngươi chẳng những cả gan làm loạn, hơn nữa còn hồ ngôn loạn ngữ, cực kỳ đáng giận, “ nói tới đây, hắn hít thật sâu vài hơi, thanh âm rõ ràng truyền vào trong tai Lạc Tiểu Y: “Ngươi nói xem, bản công tử xử lý ngươi như thế nào mới tốt đây?”
Lại bắn ra một cái liếc mắt, Lạc Tiểu Y thầm nghĩ, ***, chưởng quầy nhà ta thật uổng công là một con hồ ly đuôi dài, hóa ra hắn chỉ là một con hồ ly ngu ngốc. Ngay cả biện pháp đối phó ta cũng nghĩ không ra, còn liên tục hướng ta lãnh giáo nữa chứ!
Lam Hòa chậm rãi đứng dậy, cuối cùng đem khuôn mặt tuấn tú đặt tới trước mặt Lạc Tiểu Y.
Hắn vươn bàn tay thon dài như ngọc ra, nhéo cằm Lạc Tiểu Y. Lạc Tiểu Y trừng mắt nhìn, thành công làm cho trong hốc mắt ngập tràn nước mắt, lộ vẻ mặt hoảng sợ, khiến cho ai cũng rung động khi nhìn thất hắn.
Ai, cổ họng chưởng quầy làm sao lại liên tục nuốt nước miếng a? Hắn ***, sao hắn lại đỏ mặt như vậy?
Đối với người đang nằm ở trên mặt giường làm bằng gấm, tinh mỹ như ngọc, yếu ớt giống như như hoa, nhưng lại lộ ra một cỗ giảo hoạt và thanh tú, Lam Hòa chợt phát hiện bàn tay đang nắm cằm Lạc Tiểu Y, có một loại xúc động muốn vuốt ve đối phương. Hầu kết giật giật, Lam Hòa dùng thật lớn khí lực, mới khiến cho tâm tư của mình, lại chuyển thành tức giận.
Tay vừa dùng lực, thành công khiến cho nước mắt Lạc Tiểu Y rớt xuống một giọt, Lam Hòa xoa qua xoa lại, chậm rãi nói: “Lạc tiểu công tử tài hoa lỗi lạc, lật tay làm mây, úp tay làm mưa! Lần trước mấy người … mấy bạch y nữ tử kia đến Thiên Lý Hương, liền bị rơi vào thế thụ động, chẳng những chuyện quan trọng bị lộ, còn suýt chút nữa mất hết trinh tiết. Ngày hôm qua, trong lúc vô tình bản công tử đã phát hiện hành tung của các nàng , dự đoán rằng Lạc tiểu công tử nhất định rất có hứng thú đối với các nàng, bởi vậy hôm nay cố ý mời công tử đến. Lạc tiểu công tử, có ý nguyện cùng giai nhân chơi đùa không?”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện