Lam Tu suy tư một hồi thì gật gật đầu: “Để anh và chị dâu em đi hưởng tuần trăng mật về, sẽ mời bà Minh ra ăn bữa cơm."
Lam Vi Nhi đẩy gối ôm ra cười chạy đến trước mặt Lam Tu, ôm lấy cánh tay của anh, lấy lòng cười nói:
"Anh, chỉ cần ăn cơm có vẻ không có thành ý lắm, em nghe nói bà Minh sau khi mất trí nhớ thì không có bạn bè gì, thường xuyên ở nhà một mình, chắc chắc thấy rất hiu quạnh không bằng mời mấy người bạn tốt làm tiệc nhỏ ở nhà, để cho cô làm quen nhiều người một chút cũng được mà."
Lam Tu nghi hoặc nhìn Lam Vi Nhi: “Vi Vi, em... Lần này sao em để tâm chuyện của bà Minh như thế."
Anh biết em họ này thích Minh Dạ, mà trước đó không lâu Lam Vi Nhi còn oán giận với anh, chán ghét loại phụ nữ không biết xấu hổ như Lan San.
Sao đột nhiên thay đổi thái độ với Lan San, nhiệt tình như thế.
Nụ cười trên mặt Lam Vi Nhi có vài phần gượng ép, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.
"Em, em và bà Minh rất hợp duyên đó, ngày hôm qua em ngồi chung với cô ấy, em phát hiện cô ấy không phải loại phụ nữ em nghĩ."
Lời giải thích này của Lam Vi Nhi vẫn rất hợp lý, Lam Tu cũng không nghĩ nhiều.
"Được, vậy chuyện này giao cho em, sau nửa tháng anh và chị dâu em
về, sẽ xem em chuẩn bị bữa tiệc thế nào."
Lam Vi Nhi vui vẻ vỗ ngực: “Cứ để em lo, anh và chị dâu cứ an tâm đi hưởng tuần trăng mật, thực hành kế hoạch tạo người của hai người đi."
...
Sau khi ngủ một đêm, Lan San không ngừng nói cho bản thân mình, nhất định phải giữ vững phòng tuyến.
Nhất định không thể bị viên đạn bọc đường của Minh Dạ công phá.
Cô soi gương không ngừng lầm bầm lầu bầu: Nghĩ lại thân phận của hai người đi, mẹ kế và con chồng sao có thể ở bên nhau? Dù miễn cưỡng ở bên nhau, mấy thứ dư luận đạo đức luân lý sớm muộn gì cũng sẽ ép hai người rời xa nhau.
Minh Dạ đã sai lầm rồi thì cô không thể sai càng thêm sai. Đây không phải đề số học, không có khả năng trừ trừ thành cộng.
Lan San giữ trạng thái xa cách với Minh Dạ, nhưng tần suất Minh Dạ chạy về nhà rõ ràng tăng không phải gấp đôi gấp hai, hơn nữa nửa đêm luôn luôn thích chạy tới phòng cô.
Giống như lúc này, nhìn người đàn ông nhàn nhã nằm trên giường cô, nghịch di động của cô, Lan San thật muốn ném anh ra ngoài đông chết anh.
"Minh Dạ, nếu hơn nửa đêm anh còn chạy tới phòng tôi, thì tôi sẽ trở mặt với anh."