Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 219: San San, thật là ngọt (4)


trước sau

Sở Tiều lạnh lẽo trong lòng, rốt cuộc anh ta cũng được thấy cái gì gọi là qua cầu rút ván.

Nhưng mà người ta lại là ông chủ của anh ta, anh ta có muốn mắng cũng không được, đánh cũng không được, Sở Tiều nhìn qua Di Sa đang dựa vào ngực mình, cảm thấy cô thật đáng thương.

"Tôi phải về nhà, cô có đi không?"

Di Sa nhẹ nhàng gật đầu một cái, không rời đi thì cô có thể làm gì, trong mắt người ta căn bản không hề có cô, cô giống như không khí, thật dư thừa.

"Được, nhìn qua thấy cô thật đáng thương, tôi tạm thời thu nhận cô hai ngày, đi thôi, nếu không đi, cậu chủ nhất định lại nổi bão."

Minh Dạ rốt cuộc ý thức được đây là bên ngoài, là trời mùa đông, bàn tay to bao bọc lấy hai tay Lan San, cảm giác lạnh băng khiến lòng anh tê rần, đặt lên bên môi sưởi ấm.

"Lạnh không, sao tay lại lạnh như vậy, chúng ta vào thôi, em nói xem em chạy ra làm gì, lại còn không biết mặc thêm quần áo, nếu chẳng may cảm lạnh thì làm sao?"

Trong lòng Lan San ấm áp, đuôi lông mày giơ lên, chỉ là miệng lại mang theo vài phần oán trách nói: "Ai bảo anh đột nhiên trở về chứ, tối hôm qua vậy mà cũng không nói với tôi một tiếng."

Đến bây giờ vẫn cảm thấy có chút không chân thật, người tối hôm qua còn xa cách nghìn trùng với cô, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt.

Minh Dạ bọc lấy cô vào trong ngực, ôm cô đi vào trong nhà kính, cười nói: "Tôi muốn cho em một bất ngờ."

Tối
hôm qua chưa gặp được Nạp Lan Diễn nên anh cũng không biết mình có thể trở về hay không, đương nhiên không thể nói.

"San San, nhìn thấy tôi có vui không?"

Minh Dạ hỏi thẳng như vậy, bên tai Lan San nóng lên, lại khiến cô ngượng ngùng trả lời, cô ảo não nghĩ: Lúc trước vẫn luôn là cô đùa bỡn người con riêng này, thế nào bây giờ lại ngược lại rồi.

Cô nghiêng đầu, hỏi: "Anh có vui không?"

Minh Dạ dứt khoát bế cô lên, bước nhanh đi vào nhà kính trồng hoa, ngồi xuống chỗ Lan San vừa ngồi.

"Đương nhiên, em không biết lúc tôi ở Italy, không lúc nào là không nhớ đến em."

Lan San nghe vậy liếc mắt nhìn Minh Dạ một cái: "Phải không, anh nhớ tôi bao nhiêu? Nhớ tôi mà qua một tuần mới gọi điện cho tôi."

"Tình huống bên kia không được tốt, vô cùng loạn, thời điểm tôi đi bận bịu đến thời gian ngủ cũng không có, muốn gọi điện cho em, lại sợ em lo lắng."

Lan San nghiêm túc nhìn khuôn mặt Minh Dạ, lúc này mới phát hiện, hơn một tuần không thấy anh, thế nhưng anh đã gầy đi một vòng, hai mắt còn hiện lên hai quầng thâm nhàn nhạt, vừa nhìn qua đã biết nhiều ngày không được nghỉ ngơi tốt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện