Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân

Liều mạng triền miên (14)


trước sau

Trong phòng trống rỗng, sớm đã không còn tung tích của cô, trong không khí chỉ để lại một ít hương thơm, chứng tỏ cô đã từng có mặt ở chỗ này.

Minh Dạ đứng một hồi lâu, nhìn thật kỹ từng chi tiết trong căn phòng, cuối cùng nằm lên giường, đắp cái chăn của Lan San, hương thơm của cô quanh quẩn xung quanh anh, phảng phất giống như cô đang nằm trong lòng anh, anh đang ở gần sát bên cạnh cô.

Máy bay xuyên qua tầng mây, giống như chỉ cần vươn tay ra ngoài cửa sổ là có thể bắt lấy những đám mây mờ ảo đó.

Ném hết mọi phiền não ra sau đầu, trong lòng Lan San có chút hào hứng và vui vẻ.

Biết bao nhiêu lâu rồi cô không được ra ngoài một mình, không được đi du lịch, không có một ngày dành riêng cho mình chứ?

Từ khi vào nhà họ Minh, lúc đầu nơm nớp lo sợ, sau lại gút mắt với Minh Dạ, ngày nào cô cũng giống như đám mây lơ lửng, không có cảm giác làm được việc gì đến nơi đến chốn.

Lan San cảm thấy, cô phải nên sớm bỏ đi giống như bây giờ, rời khỏi Minh Dạ một thời gian, suy nghĩ cho thật kỹ xem sau này mình phải nên làm thế nào.

Giữa bọn họ, ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất dành cho nhau cũng không có, cho dù ở bên nhau, sau này cũng sẽ không ngừng cãi nhau.

Huống hồ, thân phận của hai người bọn họ, cũng khá xấu hổ, nếu thật sự công bố ra bên ngoài, người khác cũng không thèm quan tâm giữa bọn họ có phải là thật sự yêu nhau hay không.

Mọi người chỉ chú ý
tới một điểm duy nhất: Mẹ con nhà giàu loạn luân. Cho dù hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng cũng sẽ bị người khác chê cười.

Lan San chưa bao giờ hoài nghi Minh Dạ có thật sự yêu cô hay không.

Chỉ là cô sợ, nếu thật sự bước thêm một bước nữa, không biết cô có thể chịu đựng nổi dư luận và áp lực từ bên ngoài không nữa.

Nếu mỗi ngày đều phải sống trong sự lo lắng, bất an, thì Lan San không muốn sống như vậy.

Cuộc sống mà Lan San muốn rất đơn giản, rất bình dị, chỉ cần được bình thường như những gia đình khác là được rồi. 

Thỉnh thoảng vợ chồng sẽ vì chút chuyện nhỏ mà cãi nhau, có thể là vì con cái mà cãi nhau cũng được, nhưng cho dù cãi nhau như thế nào, thì người một nhà vẫn sẽ muốn ở bên nhau.

Lan San thở dài một tiếng: Minh Dạ, qua mấy ngày này, chúng ta hãy bình tĩnh một chút, xem thử xem... Chúng ta có muốn tiếp tục ở bên nhau hay không.

Cô yêu Minh Dạ, chỉ là... Không có sâu sắc bằng Minh Dạ yêu cô mà thôi.

Lan San đang suy nghĩ miên mang, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói ngây thơ: “Cha ơi, cha nhìn kìa, cô kia thật là xinh đẹp...”

Lan San ngơ ngẩn một hồi, quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp một đôi mắt to tròn như quả nho đen, vô cùng ngây thơ trong sáng...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện