Lan San ngơ ngẩn một hồi, quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp một đôi mắt to tròn như quả nho đen, vô cùng ngây thơ trong sáng...
Gương mặt phúng phính, mũm mĩm, cái miệng nhỏ nhắn, cái mũi nho nhỏ, đôi mắt to tròn, vừa nhìn đã muốn hôn lên một cái.
Lan San nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, nếu... Nếu sau này cô cũng có một đứa con gái xinh đẹp giống như vậy thì tốt biết mấy.
Một lớn một nhỏ, cứ như vậy nhìn nhau một hồi lâu.
Bỗng nhiên cô bé xoay người nhào vào lòng người ngồi sau lưng cô: “Oa... Cha, cô ấy đang nhìn con kìa...”
Lúc này Lan San mới chú ý tới, người ôm cô bé, là một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu, thoạt nhìn rất có phong độ, ừm... Tướng mạo anh tuấn, cực kỳ quyến rũ, trên người ẩn ẩn tản ra khí chất cao quý, vừa nhìn đã biết thân phận không tầm thường.
Chỉ là... Người như vậy, sao lại ngồi khoang phổ thông? Lan San cảm thấy điểm này rất kỳ quái.
“Cô, có phải cha cháu rất đẹp trai phải không?” Cô bé đưa gương mặt mũm mĩm lại gần, nhìn Lan San.
Bây giờ Lan San mới nhận ra mình đã nhìn chằm chằm cha người ta lâu lắm rồi, có chút ngượng ngùng ngồi thẳng lưng, cười cười với người đó.
Cô chỉ cô bé: “Cô bé này... Là con gái của anh sao?”
Người nọ gật gật đầu, rồi mới nói với cô bé: “Đâu Đâu chào cô đi.”
Cô bé không hề rụt rè, đôi mắt to tròn hơi híp lại, mỉm cười
nói: “Cháu chào cô, cháu tên là Đâu Đâu, năm nay cháu bốn tuổi, đây là cha cháu, cha cháu vẫn còn độc thân đó nha...”
Lan San hơi giật mình, cô bé này nói chuyện hơi quá trôi chảy rồi, mới đó mà đã để lộ luôn tin tức cha mình còn độc thân.
Chỉ có điều... Cô bé đúng là làm cho người ta yêu thích, tâm trạng buồn bực của Lan San cũng trở nên nhẹ nhàng sau khi gặp cô bé.
Cô cúi đầu, duỗi tay nhẹ nhàng xoa nhẹ tóc của bé Đâu Đâu: “Đâu Đâu à, cháu tên Đâu Đâu có phải không, đúng là một cái tên đáng yêu.”
Đâu Đâu kiêu ngạo ưỡn bộ ngực nhỏ: “Hì hì, cô cũng cảm thấy tên của cháu đáng yêu đúng không, đây chính là tên cháu tự đặt cho mình đó.”
Lan San nhướng mày: “Vậy à... Đó là bởi vì Đâu Đâu thích Mạch Đâu* sao?”
*Mạch Đâu: là một chú lợn hoạt hình của Hồng Công - Trung Quốc, hình như chú lợn này cũng rất quen thuộc ở Việt Nam đấy.
“Đúng vậy, đúng vậy, sao cô biết cháu thích Mạch Đâu?”
Đôi mắt tròn xoe của Đâu Đâu mở to hơn, sùng bái nhìn Lan San, nếu không phải bây giờ bé đang ngồi trong lòng cha, đoán chừng đã bổ nhào lên người Lan San luôn rồi.