Nhưng nhớ tới mọi người đều đối tốt với bé, Đa Đa lập tức nắm chặt lấy chiếc áo lông cáo quấn quanh cổ mình, vội vàng lắc đầu.
Chạy trốn ba năm, không chỗ nương thân, là bọn họ cho bé sự ấm áp hiếm có…Giống như hơi ấm của gia đình.
Kinh thành, Lưu phủ.
Xe ngựa của Đại lý tự tiến thẳng vào.
Quảng Khuynh An điều khiển xe nhảy xuống, vén rèm cửa lên rồi ngó khuôn mặt râu ria xồm xoàm vào: “Đa Đa, cháu ở yên trên xe ngựa, đợi Quảng thúc tra xong vụ án sẽ mang cháu về.
”Hứa Đa Đa gật đầu, nhìn ra bên ngoài qua lớp rèm cửa.
Nơi đây là đình viện, trong cái giá lạnh của mùa đông, băng tuyết rơi xuống vương đầy cành lá cây thông.
Người hầu đi tới đi lui, ai cũng mặc bộ đồ tang lễ, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng khóc thương tê tâm phế liệt.
“Tiểu thư, ngài chết thảm quá!”“Đại nhân, ngài nhất định phải điều tra rõ nguyên nhân cái chết của tiểu thư đó đại nhân!”Quảng Khuynh An cũng không nhiều lời, vụ án này liên quan tới con gái ông trùm thương nhân Lưu Quang Bình, kinh động đến cả nha môn, không tầm thường, cần Đại lý tự ra mặt.
Nói đến Lưu Quang Bình này, sản nghiệp của hắn liên quan đến tiệm cầm đồ, khai thác đá và mấy quán rượu.
Hắn tiếp xúc qua lại với đủ hạng người, dưới gối có hai đứa con trai, một cô con gái.
Người con gái năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, bị người khác hãm hại, chết oan chết uổng.
Trong sảnh đường, lá cờ trước lúc động quan khẽ tung bay, một cỗ quan tài đặt giữa bầu trời đầy nhang khói.
Nắp quan tài được nhấc lên, cô nương nằm bên trong đã sớm tắt thở, sắc mặt tái nhợt, đôi môi sứt nẻ.
Nàng mặc một bộ áo niệm, hai tay đan xen đặt trước bụng, giữa cổ có một vết dây hằn đỏ tím.
Rõ ràng, hung khí là một sợi dây thừng.
Theo lời khai của người trong Lưu phủ, tối hôm qua tiểu thư nhà họ có hẹn với bạn bè ở kinh thành đến Thanh Hà thả đèn Khổng Minh, lúc hồi phủ thì mất tích, đợi đến khi tìm được thì đã là một thi thể chết bên sông Thanh Hà.
Lúc ấy, trang sức vàng bạc của Lưu tiểu thư đều bị cướp sạch sẽ.
“Giết người cướp của?” Quảng Khuynh An tự nhiên nghĩ tới trường hợp này.
Trên đời này có rất nhiều người ăn không đủ no, vì cơm áo