Có gì đó không ổn…Hai chữ “an tĩnh” Hứa Đa Đa nói cứ vang vọng bên tai, hướng đến nơi có điểm kỳ lạ.
Đã là mưu tài hại mệnh, tiểu thư Lưu gia lại như không có bất kỳ dấu vết chống cự nào.
Mười ngón tay nhỏ và dài, móng tay hoàn hảo nguyên vẹn như lúc đầu.
Vén tay áo lên, cánh tay, cổ tay đều mang màu trắng bệch của người chết, nhưng không có vết thương.
Thông thường khi bị đánh lén từ phía sau, bị sợi dây siết chặt lấy cổ, phản ứng đầu tiên của mọi người sẽ là tóm lấy hung khí để giảm bớt cảm giác nghẹt thở.
Như vậy, móng tay chắc chắn sẽ bị thương.
Hung thủ nếu muốn khống chế được nạn nhân tất nhiên sẽ ra tay áp chế, trước khi chết sẽ phải lưu lại dấu vết trên thi thể.
Bị giết hay tự nguyện?Quảng Khuynh An bị đầu mối này làm hoảng sợ, nếu đúng như vậy, là ai ra tay? Và tại sao lại làm giả hiện trường thành vụ cướp của giết người?Ông vò đầu suy nghĩ ở linh đường, trong khi đó Hứa Đa Đa lại chán muốn chết nghịch băng đọng trên lá cây thông.
“Lăn, lăn, lăn, đây không phải nơi cho ngươi diễu võ giương oai, đứa con nít nhà ngươi nếu còn tới nữa, không phải ta không thể bắt ngươi lên quan phủ đâu!”Vừa nghe thấy đứa con nít, thần kinh Hứa Đa Đa lập tức căng thẳng.
Thế nhưng lúc quay đầu lại chỉ thấy một hộp cơm bị ném ra vang lên tiếng lộp bộp, sau đó là một bé trai khoảng tám, chín tuổi.
Cậu bé ngã ngồi xuống đống tuyết, cả người rách rưới, quần áo giống như từ nhiều mảnh vải chắp vá lại.
Rách nát thì rách nát, toàn thân gầy gò ốm yếu nhưng tóc của cậu lại được buộc rất tỉ mỉ.
Ngã xuống rồi đứng lên, cậu bé vỗ vỗ đống tuyết dính trên người, quay sang nói với quản sự: “Không phải quý phủ có tang sự sao, ngài nếm thử tay nghề của ta, rồi ký kết với tang yến của các ngài chắc chắn không thành vấn đề.
”“Tiểu tử, ngươi thử nói câu nữa xem, xem ta có chôn sống ngươi hay không!”Quản sự kia xem ra muốn đánh người, Hứa Đa Đa nhìn, nhìn rồi lại chú ý tới hộp đựng thức ăn lăn tới bên chân mình.
Trong hộp cơm vẫn còn giữ lại một nửa số thức ăn, chiếc bánh ngọt trong suốt như băng đọng