Nam thần cực kỳ tức giận, hậu quả —— im như thóc.
Đừng nhìn Cố Cảnh Luật miệng mồm độc địa muốn chết, bình thường không nói nổi với người ta vài câu tốt đẹp, nhưng một khi còn nguyện ý châm chọc chứng tỏ tâm tình vẫn còn tốt, chờ hắn thực sự giận rồi, giống như hiện tại, hắn sẽ chỉ biết dùng một loại phương thức biểu đạt bất mãn của bản thân —— rùng mình.
Vô luận Nhan Vũ ân cần với hắn thế nào, lấy lòng hắn thế nào, Cố Cảnh Luật vẫn một bộ nam thần cao lãnh, dường như ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn Nhan Vũ.
Nhan Vũ rất chi là buồn bực, hậu quả —— cũng im luôn.
Nam thần không quan tâm Nhan Vũ, Nhan Vũ chỉ có thể lặng lẽ nhốt mình trong phòng, ngẩn ngơ nhìn máy tính. Nhan Vũ cảm thấy rất oan ức, anh cũng không muốn làm người dựa vào việc buôn bán trên mạng sống qua ngày, nhưng đây không phải việc anh có thể lựa chọn, anh cũng muốn trở thành cao phú soái chứ bộ! Nhan Vũ có phần nản lòng thoái chí, nhưng anh cũng biết, mục đích mình đi vào thế giới này chính là để tha nam thần từ tiểu thuyết ra, đem về nhà. Cho nên, tất cả những chuyện gây trở ngại cho mục tiêu anh đều phải nhẫn nhịn, nói cách khác, anh nhất định phải vì nam thần mà từ bỏ sự nghiệp của bản thân.
Nhưng mà, thực sự đóng cửa hàng thì anh nuôi sống mình bằng cái gì đây? Một ít tiền thuê nhà kia phỏng chừng chỉ có thể miễn cưỡng đủ để không phải chạy ăn, càng đừng nói đôi khi nam thần còn không trả đúng hạn.
Đỗ Vũ Ninh phát hiện không khí có chút không thích hợp, cô cảm thấy gần đây trong nhà yên tĩnh không ít, cô hỏi Cố Cảnh Luật, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, hỏi Nhan Vũ, anh chỉ ai oán nhìn cô. Nữ chủ thông minh đương nhiên nhìn ra là Cố Cảnh Luật đơn phương giận dỗi. Vì thế, cô đi vào phòng hắn, ngữ trọng tâm trường nói: “Cảnh Luật, cậu đang làm gì vậy? Mọi người đều sống chung dưới một mái nhà, có mâu thuẫn là chuyện rất bình thường. Tôi nghĩ, Nhan Vũ khẳng định đã nhận lỗi với cậu rồi, cậu tha thứ cho anh ấy đi. Không phải có câu nói thế này sao? Tu trăm năm mới được ngồi chung thuyền, đầu giường cãi nhau cuối giường…” (1)
Cố Cảnh Luật: “…”
Mười giây sau, Đỗ Vũ Ninh bị Cố Cảnh Luật quát cho một trận, ỉu xìu đi ra ngoài.
Nhan Vũ đưa ra một kết luận: Xem ra một khi nam thần tức lên, bất kể nam nữ ở trước mặt hắn cũng đều bị đối xử như nhau hết. Nam thần sẽ không bởi vì thím là gái xinh mà yêu thương thím đâu!
Đối diện với bốn bức tường vài ngày, Nhan Vũ rốt cuộc chịu không nổi, gọi điện mời Lục Khê ăn tối.
Nói thẳng ra chính là chiêu đãi người ta, Nhan Vũ mời khách ở một đại bài đương (2) ven đường, may là Lục Khê cũng sẽ không để ý.
Thân là bạn tốt nhất của Nhan Vũ, Lục Khê vừa nhìn bộ dạng vô hồn kia thì biết ngay anh gặp phải chuyện khó chịu gì.
Lục Khê hỏi: “Sao vậy?”
Nhan Vũ thê thảm nói hai chữ: “Nam thần…”
Lục Khê sửng sốt, ngượng ngùng kêu: “Thì ra tôi là nam thần của anh à, sao không nói sớm…”
Nhan Vũ bĩu môi, “Không phải nói cậu! Lục Khê, tôi quyết định từ bỏ sự nghiệp.”
Lục Khê thế nhưng lại rất bình tĩnh, “Sao vậy, anh không phải muốn làm chuyên gia tình yêu à?”
“Chẳng còn cách nào khác.” Nhan Vũ nói, “Nam thần của tôi ghét bỏ sự nghiệp của tôi.”
“Đợi đã, nam thần của anh rốt cuộc là ai?”
“Này không phải trọng tâm được không!” Nhan Vũ kêu lên thảm thiết, “Nam thần của tôi vốn đối với tôi không có hảo cảm, sau khi biết công việc của tôi lại càng ghét bỏ! Tôi quyết định, vì để có thể thuận lợi theo đuổi nam thần, tôi phải chậu vàng rửa tay, triệt để thay đổi, làm một công việc cương trực, quyết chí làm thanh niên tự cường thời đại mới…”
Lục Khê dùng đũa gõ nhẹ vào trán Nhan Vũ, “Đồ ngốc, đóng cửa hàng rồi thì anh định làm gì?”
“Không biết.” Nhan Vũ thành thật đáp, “Có lẽ là ra ngoài tìm việc đi!”
“Anh cho là dễ tìm việc như vậy chắc! Anh tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi, không phải vừa mới ra trường, lại không có kinh nghiệm công tác, sao có thể dễ dàng tìm được việc. Một thằng đàn ông không có sự nghiệp thì theo đuổi nam thần thế nào!”
Nhan Vũ do dự: “Nhưng mà…”
“Hơn nữa, nghề nghiệp không phân sang hèn. Nếu như nam thần của anh vì nghề nghiệp của anh mà xem thường anh, thì bản thân hắn không xứng được gọi hai tiếng ‘Nam thần’.”
Nhan Vũ có phần kinh ngạc nhìn Lục Khê, “Không ngờ cậu lại biết nói chuyện như vậy.”
“Tôi nói nghiêm túc đấy.” Thái độ của Lục Khê trở nên nghiêm túc, “Anh vốn dĩ không cần phải vì cái tên gọi là nam thần kia mà đi thay đổi bản thân! Cứ là chính anh thì tốt rồi, nam thần chướng mắt anh là mắt hắn có vấn đề!”
Nhan Vũ cười khổ: “Tôi thấy nếu cậu ta có thể coi trọng tôi mới là mắt có vấn đề đấy.”
“Anh không thể mất niềm tin vào bản thân như vậy được!” Lục Khê chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (3), “Tôi thấy anh moe lắm luôn!”
Ngụm coca trong miệng Nhan Vũ bắn phụt ra, ho khan nửa ngày mới dừng lại được, mặt có hơi nóng lên, “Cám ơn cậu, Tiểu Lục.”
Những điều Lục Khê nói khiến Nhan Vũ mất ngủ gần một đêm. Suy đi nghĩ lại, thấy Lục Khê nói cũng không phải không có lý. Anh theo đuổi nam thần, làm tất cả để nam thần có cảm tình với mình, nhưng Nhan Vũ dường như đã quên mất một vấn đề cực kỳ trọng yếu, chỉ cần bản thân anh đủ ưu tú, cho dù không chủ động lấy lòng nam thần, cảm quan của cậu ta với anh cũng không tệ. Nếu như lại vì nam thần mà từ bỏ sự nghiệp, thì rất không tiết tháo, rất không nguyên tắc đi?!
Nghĩ đến đây, Nhan Vũ càng ngủ không nổi, dứt khoát trực tiếp rời giường, thừa dịp trong lòng xúc động, gõ cửa phòng Cố Cảnh Luật.
Cửa vừa mở, Nhan Vũ bèn cố lấy dũng khí nói: “Cậu có thể coi thường tôi, nhưng không thể coi thường sự nghiệp của tôi! Kể cả khi cậu là nam thần, tôi cũng sẽ không bởi vì cậu thích hay không thích mà thay đổi cách sống của bản thân mình!”