Cố Cảnh Luật cầm lấy phong bì từ tay chủ tiệm, cảm nhận một chút độ dày mỏng, cau mày: “Mỏng thế.”
Chủ tiệm khinh thường liếc hắn một cái, “Bởi vì cậu đẹp trai nên tôi đưa còn nhiều hơn 1/3 so với đã giao hẹn đấy! Còn ngại ít nữa hả Cố đại thiếu gia!”
Cố Cảnh Luật nhét phong bì vào túi áo, “Được rồi, tôi đi trước đây.”
“Đúng rồi, bên ngoài đang mưa đấy, có mang ô không?”
“Không mang, tôi gọi xe về là được.” Cố Cảnh Luật nói đồng thời đẩy cửa văn phòng, vừa ra khỏi phòng nhỏ đã ngoài ý muốn phát hiện dù đã đến lúc đóng cửa nhưng trong tiệm trà sữa vẫn còn mấy cô gái, bọn họ thấy hắn đi ra, không hẹn mà cùng nói: “Trời mưa rồi, Cố Cảnh Luật, em mang theo ô, cùng nhau về nhé?”
“Cố Cảnh Luật, em đi xe tới, để em đưa anh về?”
…
Trong đám thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, có một người hiện ra hết sức đặc biệt. Nhan Vũ ngồi trong góc, cắn ống hút trong cốc trà sữa, yên lặng nhìn Cố Cảnh Luật.
Cố Cảnh Luật cùng anh liếc mắt một cái, quay đầu, làm bộ như không phát hiện ra, đi về phía cửa.
Nhan Vũ vội vàng thu dọn đồ đạc, đuổi theo, “Nam thần nam thần, đợi tôi!”
Cố Cảnh Luật đẩy cửa ra, mưa vẫn rất lớn, nhất thời đúng là không có cách nào ra ngoài.
“Tôi cố ý vội tới đưa ô cho cậu đấy!” Nhan Vũ đưa ô cho Cố Cảnh Luật, cười lấy lòng.
Cố Cảnh Luật khinh thường đáp: “Anh cho là tôi cần à?”
Cố Cảnh Luật nói không sai, ngay cả khi mình không đến, hắn cũng sẽ không thiếu người tình nguyện đưa ô. Nhan Vũ chọt chọt lưng Cố Cảnh Luật, “Cố Cảnh Luật, cậu vẫn giận à?”
“Lăn xa một chút.”
“Đừng nóng mà, đều là tôi sai, tôi xin lỗi mà.”
“Hừ.”
Nhan Vũ lấy hộp quà Mr.L đưa ra, “Đây là quà tạ lỗi, cậu nhận đi rồi chúng ta làm lành, được không?”
Cố Cảnh Luật nghi ngờ đánh giá cái hộp, “Không phải lại là cái gì hiếm lạ cổ quái đó chứ?”
Nhan Vũ chớp chớp mắt với hắn, “Cậu mở ra rồi biết.”
Cố Cảnh Luật do dự chốc lát, mở cái hộp ra, một cái đầu lông nhung nhung dò xét nhô lên, nhóc con hai mắt vừa to vừa đen láy nhìn ngó bốn phía, ánh mắt dừng lại trên người Cố Cảnh Luật, sau đó vươn đầu lưỡi, liếm liếm ngón tay hắn.
Biểu tình của Cố Cảnh Luật đầu tiên là khiếp sợ, sau đó chuyển thành mừng như điên, cuối cùng là khó thấy ôn nhu như nước. Cố Cảnh Luật đột nhiên ý thức được gì đó, khụ một tiếng, khôi phục lại khuôn mặt lạnh như nước đá, “Đây là cái gì?”
“Chó con á.” Nhan Vũ cười hì hì, “Không phải cậu thích động vật sao? Con này là Teacup Poodle.” (1)
Cố Cảnh Luật rõ ràng không rời mắt nổi khỏi nhóc con kia, “Anh vô sỉ vừa thôi.”
“Hơ?”
“Rõ ràng là anh phạm lỗi, lại muốn nó nhận lỗi thay anh.”
“Nhưng mà…”
Cố Cảnh Luật thật cẩn thận nhấc chó con lên, bỏ vào túi áo, sau đó nói với Nhan Vũ: “Còn ngây ra đó làm gì? Bung dù đi!”
“Đây đây.” Nhan Vũ vội vàng mở ô, thầm nghĩ có phải nam thần đã tha thứ cho mình rồi không? Quả nhiên vẫn là Mr.L có biện pháp nha!
Có vẻ như trời mưa càng lúc càng lớn, đi xe chắc chắn sẽ ướt hết, Cố Cảnh Luật có hơi hối hận tại sao khi nãy không ở lại cửa hàng chờ mưa ngớt rồi hãy về. Hắn nhìn bốn phía, nói: “Chúng ta trú mưa đi, tôi mời anh uống cafe.”
Nhan Vũ thụ sủng nhược kinh, “Được nha được nha, đi đâu uống?”
Cố Cảnh Luật cùng Nhan Vũ đi vào một tiệm Starbucks. Hắn chú ý tới biểu tình Nhan Vũ có phần không thích hợp, bèn hỏi: “Anh làm sao đấy?”
“Gì chứ,” Nhan Vũ mặt đầy thất vọng, “Ra đây chính là Starbucks trong truyền thuyết đấy à!”
“Trong truyền thuyết?”
Nhan Vũ bĩu môi, “Nam thần, cậu có thể tưởng tượng được không? Dân nghèo như tôi vẫn là lần đầu tiên đến Starbucks đấy!”
“…”
“Trong tưởng tượng của tôi, Starbucks không phải hẳn là rất hoành tráng sao? Nhìn thế nào cũng thực bình thường! Cậu xem cậu xem,” Nhan Vũ kéo cánh tay Cố Cảnh Luật, oán giận nói: “Cafe sao lại dùng cốc nhựa chứ! Không phải nên là một cái tách tinh xảo cùng thìa nhỏ xinh xắn sao? Chẳng được như lời đồn!”
Mặt Cố Cảnh Luật sa sầm, “Anh nhỏ giọng đi tí thì chết ai à. Địa vị của mấy chỗ như Starbucks với KFC, ở nước ngoài nói không chừng chỉ như chuyện thường ở huyện, giống chúng ta chúng ta ăn vặt ấy, anh nghĩ cao sang lắm chắc?”
“Rồi rồi.” Nhan Vũ thở dài, “Không biết mấy cháu nhỏ tổ chức sinh nhật ở KFC nghe cậu nói thế sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ.”
“…”
Cố Cảnh Luật gọi đồ uống xong thì tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu chơi đùa với cún con. Nhan Vũ nhìn ra được, Cố Cảnh Luật đúng là rất thích động vật, ánh mắt hắn nhìn cún con ôn nhu đến nỗi hoàn toàn không giống “Bá đạo thiếu gia” Cố Cảnh Luật chút nào.
Nhan Vũ nhìn một người một chó trước mặt, cười hỏi: “Cậu không định cho nó một cái tên sao?”
“Ừm…” Cố Cảnh Luật vuốt ve đầu chó nhỏ, “Anh nghĩ nên gọi là gì?”
“Gọi nam thần đi!”
Cố Cảnh Luật ngẩng đầu trừng Nhan Vũ, “Nó làm nam thần? Thế tôi là ai?!”
Nhan Vũ vội vàng nói: “Cậu là nam thần lớn, nó là nam thần bé.”
“Không được.” Cố Cảnh Luật ôm nhóc con lên, “Thái Vấn.” (2)
“Gì cơ?”
“Tôi muốn gọi nó là ‘Thái Vấn’.”
“!!!” Nhan Vũ trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh cây cải đần độn quen thuộc nào đó, lại nhìn nhìn bé Teacup Poodle có thể manh hóa lòng người trước mặt —— nam thần cậu có thể đừng đặt cái tên sặc mùi nông dân như vậy có được không!
“Anh có ý kiến gì sao?” Cố Cảnh Luật hỏi.
“Không có không có!” Nhan Vũ cười gượng đáp, “Đúng là cái tên hay.”
Sau ngày hôm đó, Thái Vấn trở thành một thành viên trong gia đình họ. Cũng vì Thái Vấn, độ hảo cảm của Cố Cảnh Luật với Nhan Vũ lập tức lên tới 30, so với nữ chủ còn cao hơn 5 điểm.
Đối với sự xuất hiện của Thái Vấn, Đỗ Vũ Ninh cũng cực kỳ cao hứng,