Sự kiện I: Nữ chủ đi siêu thị về liền xuống bếp, mời chủ nhà cùng nam chủ ăn bữa tối, trong nháy mắt đã bắt dạ dày nam chủ làm tù binh. Nam chủ bá đạo tuyên bố: “Về sau cô chính là ngự dụng đầu bếp (1) của tôi.”
Nữ chủ trừng đôi mắt to trong veo như nước: “Dựa vào cái gì?”
“Cô thấy tôi khỏa thân rồi, nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi. Ờ, phụ trách ba bữa một ngày của tôi.”
Nhan Vũ: “…”
Trong truyện chủ nhà mở một cửa hàng trên taobao, mỗi ngày phần lớn thời gian đều ru rú ở nhà. Điều này làm Nhan Vũ tương đối vui mừng, nữ chủ vẫn là sinh viên đại học, cho nên anh có rất nhiều thời gian đi “câu dẫn” nam chủ.
Nhan Vũ cả đêm đọc tiểu thuyết, ngày hôm sau lúc mở mắt đã là buổi chiều. Nhan Vũ nhảy xuống giường, mở cửa phòng, chỉ thấy Cố Cảnh Luật đang nằm trên sofa, ăn đồ văn vặt Nhan Vũ tàng trữ, xem TV, bộ dạng đúng kiểu lười từ trong xương lười ra.
Trông thấy Nhan Vũ, Cố Cảnh Luật ban ơn nhìn anh một cái: “Khoai tây chiên của anh khó ăn quá đi mất.”
“Khó ăn sao còn ăn.”
“Tôi đói!” Cố Cảnh Luật tức tối đáp, “Bằng không ai thèm ăn loại đồ ăn này.”
Nhan Vũ lập tức vuốt thuận lông Cố Cảnh Luật, “Chúng ta ra ngoài ăn tối đi.”
Cố Cảnh Luật tinh thần tỉnh táo trở lại, “Thật à?”
Nhan Vũ gật gật đầu, bổ sung: “Tôi mời.”
Cố Cảnh Luật “Hừ” một tiếng: “Được thôi, nếu anh đã muốn thế.”
Nhan Vũ ở trong lòng cười trộm, anh biết vị thiếu gia trốn nhà này đang trong tình trạng tiền nong eo hẹp.
Nhan Vũ bằng tốc độ nhanh nhất rửa mặt, thay quần áo, anh nhất định phải đưa Cố Cảnh Luật ra ngoài trước khi nữ chủ về, đem tất cả mầm mống thúc đẩy nam nữ chính thân mật giết chết từ trong nôi.
“Chúng ta ăn gì?” Cố Cảnh Luật hỏi, “Tôi biết một nhà hàng Pháp đồ ăn rất khá, tới đó đi.”
“…” Nhan Vũ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Cố Cảnh Luật quả nhiên trước sau vẫn khó nuôi như vậy. “Chúng ta đi ăn tiệc đứng.” Anh muốn cho Cố Cảnh Luật ăn đến no chết thì thôi, xem cậu ta còn bụng ăn cơm của nữ chủ không.
Cố Cảnh Luật mặt mờ mịt, “Kia là cái gì?”
Hắn nhìn trong tiệm chật ních người, biểu tình trên mặt cũng có thể cho là phấn khích. “Nhiều người như vậy…”
Hiện tại đúng vào giờ cơm tối, trong tiệm tự nướng tự phục vụ đông không chịu nổi, nhưng người người ồn ào ầm ĩ cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến lạc thú lúc ăn cơm của bất cứ ai. Nếu không phải được miễn phí bữa tối, Cố Cảnh Luật có chết cũng không bước vào loại nhà hàng này dù chỉ một bước.
Cố Cảnh Luật đen mặt đi theo Nhan Vũ vào bên trong. Nhan Vũ vất vả lắm mới tìm được chỗ trống, vui vẻ kêu lên: “Chỗ này!”
Trên bàn lưu lại một số đồ ăn còn thừa của vị khách trước, đệm trên ghế ngồi cũng đã rách, nhân viên phục vụ dùng cái khăn dính đầy dầu mỡ lau bàn, sau đó mang lên hai bộ bát đũa, châm lửa than, chuẩn bị bếp nướng, “Quý khách ăn thong thả.”
Cố Cảnh Luật khó hiểu, “Thực đơn đâu?”
“Tiệc đứng làm gì có thực đơn. Đồ ăn đều ở bên kia, tự qua lấy là được.”
Cố Cảnh Luật nhìn thoáng qua nơi để đồ ăn, “Không đi.”
“Ế? Sao vậy?”
“Đông lắm.”
“Nhưng cậu thích ăn gì thì phải tự đi lấy chứ.”
Cố Cảnh Luật không để ý đến anh, lấy di động ra bắt đầu chơi game. Nhan Vũ đành tự mình đi lấy đồ ăn.
Cách vách chỗ Cố Cảnh Luật là hai cô gái trẻ, đang vui vẻ ngồi ăn. Mùi thịt nướng bay đến mũi Cố Cảnh Luật, hắn không nhịn được quay đầu nhìn.
Tiếng cười vui vẻ của hai cô gái đột nhiên ngưng bặt, dường như đang nhỏ giọng thì thầm gì đó với nhau. Cố Cảnh Luật biết họ đang nói về mình, nhưng chả quan tâm. Hắn cũng đâu có nhìn mấy cô nàng đó, hắn nhìn là nhìn cái vỉ thịt nướng kìa.
Nhan Vũ cầm một đĩa lớn trở lại. Vừa bỏ xuống bàn, lại lập tức quay đi lấy tiếp. Vài lần như thế, cả bàn đã ngập đồ ăn. Phần lớn là thịt, còn lại chỉ có một ít cải xanh.
Nhan Vũ lấy đồ xong thì bận rộn nướng thịt, cũng không trông chờ Cố Cảnh Luật sẽ giúp mình. Cố Cảnh Luật ngồi đối diện anh, thẳng tắp một đường nhìn chằm chằm vỉ thịt, “Khi nào mới ăn được?”
“Còn phải chờ một lúc nữa. Cậu ăn điểm tâm trước đi.” (2)
Lúc Cố Cảnh Luật ăn xong cái bánh thứ ba, Nhan Vũ mồ hôi đầm đìa tuyên bố: “Ăn được rồi đó.”
Cố Cảnh Luật nghiêm cẩn gắp miếng thịt ba chỉ trong vỉ, đánh giá một phen, dè dặt bỏ vào miệng.
Vốn không mong đợi gì nhiều, kết quả lại ngon ngoài sức tưởng tượng. Lúc cắn miếng thịt thấy dai dai, ngoài vị cháy xém còn có loại hương vị đặc biệt khác. Cố Cảnh Luật cảm thấy như bị khuất phục, lập tức ăn thêm miếng nữa.
Có thằng phụ trách ăn, đương nhiên có thằng phụ trách nướng. Nhan Vũ liên tục lật thịt, quết dầu, phết sốt, từ đầu đến cuối không có thời gian ăn. Hơn nữa thịt cứ chín được một miếng, đều sẽ bị Cố Cảnh Luật gắp vào trong bát, Nhan Vũ chỉ ăn mấy miếng bánh ngọt.
Cả một bàn đầy thức ăn bị Cố Cảnh Luật tiêu diệt gần hết, Nhan Vũ còn cảm thấy không đủ, lại thân thiết đem cho Cố Cảnh Luật một bát mì xào (3) lớn, mỉm cười nói với hắn: “Mì xào ở đây được nhiều người khen lắm, nếm thử đi.”
Cố Cảnh Luật chỉ định ăn thử một đũa, nhưng rồi lại không dừng được. Ăn xong mì, Cố Cảnh Luật cảm giác như vừa ăn hết đồ ăn trong một tháng, no đến chẳng muốn mở mồm nói chuyện, ôm bụng rầm rì.
“Có muốn uống cháo nữa không?” Nhan Vũ nhiệt tâm đề nghị.
“Uống em gái anh ấy!” Cố Cảnh Luật tức giận rống lên, ợ một cái, nói tiếp: “Tôi no sắp chết rồi.”
Nhan Vũ lo lắng hỏi: “Cậu chắc không?”
“Hỏi thừa!”
Nhan Vũ rốt cuộc vừa lòng, “Phục vụ, tính tiền!”
Nhan Vũ cùng Cố Cảnh Luật trở lại nhà trọ, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn. Đỗ Vũ Ninh mang món cuối cùng là canh đặt lên bàn, thấy bọn họ về, cười nói: “Tôi làm bữa tối, cùng nhau ăn đi!”
Cố Cảnh Luật liên tục xua tay, “Đừng để tôi ngửi thấy mùi thức ăn nữa, muốn