Chạng vạng, đám y tá khó được lúc rảnh rỗi, bắt đầu buôn dưa với nhau các loại tin hành lang trong ngày. Mấy ngày nay, đề tài của tổ y tá đã từ bác sĩ ngoại khoa bị bắt chuyển thành anh chàng đẹp trai nhập viện cùng…thằng hầu của ảnh.
“Chị nói bọn họ có quan hệ gì?”
“Khẳng định là loại quan hệ đó đó!”
“Công nhận cũng đáng khen! Kẻ ti tiện (1) cũng có thể tìm được cao phú soái (2), tam quan của em đảo điên hết rồi!”
“Tôi thấy chỉ mình anh ta thôi. Cô nhìn xem người đó thì vui tươi hớn hở, nhưng soái ca với anh ta lại chẳng tươi tỉnh gì. Không những thế còn hung dữ, anh ta vẫn cao hứng như vậy.”
“Ra là bị M” ~
Trong lúc đó, Nhan Vũ ôm bình thủy yên lặng lướt qua bọn họ.
Đẩy cửa phòng bệnh, Nhan Vũ nhìn gương mặt tuấn mỹ của Cố Cảnh Luật —— bất luận nhìn bao nhiêu lần cũng không thấy chán, xinh đẹp đúng là một loại tội lỗi mà.
Cố Cảnh Luật liếc mắt: “Lấy nước cũng lâu như vậy! Đúng là vô dụng.”
Nhan Vũ ha ha cười, rót cho Cố Cảnh Luật một cốc trà hoa cúc, “Cậu đẹp trai thật đấy.”
“Hừ, đồ hoa si.” (3)
“Không phải tôi nói nha, là đám y tá nói đó.”
Sắc mặt Cố Cảnh Luật trầm xuống: “Chẳng lẽ anh không cho là như vậy sao?”
“Tôi đương nhiên cũng cho là vậy rồi! Cậu là nam thần của tôi màaaaa! Cậu trong lòng tôi còn đẹp trai hơn cả Ngô Ngạn Tổ luôn!” Nhan Vũ kêu lên thảm thiết.
“Hừ, tôi đẹp trai hơn anh ta lâu rồi.”
“…”
Cố Cảnh Luật cầm di động lên soi gương, tỏ vẻ cũng có tí khiêm tốn: “Thật là, mấy ngày nay trạng thái tinh thần không tốt, môi nhợt nhạt quá.” Nói xong, hắn lại trừng mắt với Nhan Vũ, “Còn không phải tại anh!”
“Rồi rồi rồi, xin lỗi cậu!” Nhan Vũ nhận lỗi tới lần thứ N, “Có muốn ăn trái cây không?”
“Có.”
Nhan Vũ cầm lấy một quả táo: “Táo được không?”
“Ờ.”
Nhan Vũ cầm dao gọt trái cây, vừa định gọt vỏ, Cố Cảnh Luật liền cảnh cáo ngay: “Không được hát Quả táo nhỏ!”
Nhan Vũ: “…”
Nhan Vũ gọt xong táo, đưa cho Cố Cảnh Luật, hắn lại nói: “Tôi muốn ăn kiểu hình lập phương nhỏ, bên trên còn cắm tăm ấy.”
“Trực tiếp cắn luôn là được rồi.”
Cố Cảnh Luật cả giận nói: “Anh dám dùng động từ ‘Cắn’! Đúng là ti tiện mà!”
“Rồi rồi rồi, tôi cắt thành hình lập phương nhỏ, cắm tăm lên cho ngài ăn.” Nhan Vũ dở khóc dở cười.
“Còn nữa mỗi hình lập phương phải đều như nhau.”
“…Nam thần, cậu thuộc chòm Xử Nữ đấy à?”
Cố Cảnh Luật vừa định trả lời, di động đặt ở đầu giường liền kêu vang. Nhan Vũ vô tình một cách cố ý liếc mắt, chỉ thấy trên màn hình hiện lên hai chữ to đùng: “Bác gái.”
Cố Cảnh Luật nhận điện thoại, cực kỳ không khách khí nói: “Chuyện gì?”
Nhan Vũ nghĩ, thì ra thái độ của Cố Cảnh Luật với người lớn cũng tệ như vậy, nhất thời cũng thấy có tí công bằng cho bản thân.
“Ờ, chưa…Muốn đến thì đến đi, ai cản!” Cố Cảnh Luật câu tạm biệt cũng không thèm nói, cúp máy luôn.
Nhan Vũ hỏi: “Bác cậu muốn tới?”
“Ơ?” Cố Cảnh Luật sửng sốt một giây, “Có bác anh muốn tới ấy!”
“Nhưng người vừa gọi điện…”
“À, là Đỗ Vũ Ninh.”
“Ai? Cô ấy thành bác cậu từ bao giờ thế?”
Cố Cảnh Luật không kiên nhẫn giải thích: “Tôi có thói quen khi dùng di động chỉ viết chữ cái đầu.”
Nhan Vũ nghĩ nghĩ: “Vậy thì cũng nên là DYN, chứ không phải DYM.” (4)
“…” Cố Cảnh Luật dừng một chút, “Khụ khụ, táo của tôi đâu?”
*
Mục đích Đỗ Vũ Ninh đồng học tới là để đưa cơm cho cả hai. Tuy rằng Nhan Vũ cùng vị nữ chính này đang trong trạng thái đối lập, nhưng vẫn không thể không thừa nhận Đỗ Vũ Ninh là người tốt.
“Tôi biết cơm bệnh viện rất khó ăn, cho nên tự làm một ít mang tới. Tay nghề không tốt, các anh đừng chê nhé.”
Mở cặp lồng ra, hai món mặn một món canh, chỉ mới ngửi mùi thôi đã khiến người ta thèm ăn hơn mấy lần, ngay cả Cố đại thiếu gia cũng không oán giận nữa, im lặng thưởng thức đồ ăn ngon.
Ăn cơm xong, Cố Cảnh Luật lười biếng nằm trên giường bệnh, ợ một cái. “Không ngờ Đỗ Vũ Ninh trông thường thế mà nấu cơm ngon như vậy.”
Tâm trạng Nhan Vũ có chút phức tạp. Anh không khỏi vì nửa câu đầu của Cố Cảnh Luật mừng thầm, lại vì nửa câu sau mà lo lắng. Xem ra, tránh được ngày đầu, không tránh được 10 năm, Cố Cảnh Luật đúng là vẫn có thể thể nghiệm tài nấu ăn của nữ chủ. Thế mới biết để bắt được trái tim đàn ông, trước tiên phải bắt được dạ dày của họ cái đã, lỡ như Cố Cảnh Luật cứ thế bị Đỗ Vũ Ninh thu phục, Nhan Vũ khóc cũng không có chỗ khóc luôn.
Nhan Vũ nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi nấu ăn cũng rất ngon đấy.”
“Anh á?” Cố Cảnh Luật xuy cười một tiếng, “Ai tin.”
Nhan Vũ mặt đầy thành khẩn: “Thật mà thật mà.”
“Thế hả, lần sau nấu cho tôi ăn đi.”
Nhan Vũ cười, “Không thành vấn đề.”
*
Cố Cảnh Luật bị thương không nghiêm trọng lắm, ở trong viện vài ngày đã có thể về nhà. Nhan Vũ bữa sáng cũng chưa kịp ăn, thay Cố Cảnh Luật lo liệu thủ tục xuất viện.
Cố Cảnh Luật chân còn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng hắn có chết cũng không chịu chống gậy, luôn miệng nói như vậy sẽ tổn hại hình tượng hoàn mỹ của bản thân.
Vì thế, Cố Cảnh Luật chỉ còn cách hạ mình khoác tay lên vai Nhan Vũ, khập khiễng ra khỏi bệnh viện.
“Cậu ổn không? Cảm giác thế nào?”
“Không ổn.” Cố Cảnh Luật xú mặt trả lời: “Tranh thủ gọi taxi đi.”
“A…” Nhan Vũ có vài phần khó xử: “Ngồi xe bus được không?”
“!!!” Cố Cảnh Luật nổi giận, “Anh cư nhiên để tôi ngồi xe bus?”
“Tôi…”
“Anh còn luôn miệng nói tôi là nam thần của anh, có nam thần nào ngồi xe bus không?! Anh rõ ràng là lừa đảo! Đồ lừa đảo!”
“Không phải thế!” Nhan Vũ bất đắc dĩ giải thích, “Trên người tôi còn mỗi 20 nguyên thôi.”
“…”
“Tiền đều dùng để trả viện phí cho cậu rồi còn đâu.”
Cố Cảnh Luật kinh ngạc: “Anh nghèo vậy sao?”
Nhan Vũ thành khẩn gật đầu, “Đúng vậy, tôi chỉ là một chủ shop online nghèo xác xơ thôi. Nhưng nếu cậu trả tiền nhà tháng này, tôi sẽ có tiền.” Nhan Vũ nói xong, ngẩng đầu mặt đầy chờ mong nhìn Cố Cảnh Luật.
Cố Cảnh Luật quay đầu, “Vậy ngồi xe bus đi.”
Bên cạnh bến xe bus có một quán nhỏ đã mở từ