Nhan Vũ bị hôn đến choáng váng, nhưng vẫn luyến tiếc nhắm mắt lại. Người hôn anh là Cố Cảnh Luật, cái tên ngay đến một từ “thích” cũng phải biệt nữu vài năm, cái tên đẹp mã đến dã man tàn bạo ấy! Nhan Vũ nửa híp mắt, thưởng thức mỹ nam trước mắt, tùy ý đầu lưỡi Cố Cảnh Luật ở trong miệng mình trằn trọc mút vào.
Khi anh bị thô bạo ấn lên tường, nơi nào đó trong lòng lập tức trở nên hưng phấn —— aiyo, thích chết mất kiểu bá đạo kiêu ngạo này của Cố Cảnh Luật làm sao giờ! Cái nguyện vọng xấu hổ bị soái ca áp vào tường cường hôn rốt cuộc cũng thỏa rồi đấy à!
Chờ đã, này giống như không phải cường hôn! Bản thân mình còn phối hợp thế cơ mà. Nhưng hình như anh cũng đâu có phản ứng đâu, cùng lắm là không kháng cự Cố Cảnh Luật thôi, chứ nào có đáp lại hắn…
Nhan Vũ nghĩ nghĩ, bắt đầu rối loạn với vấn đề không có ý nghĩa này —— Cố Cảnh Luật có tính là đang cường hôn anh không đây?
Cố Cảnh Luật chuyên tâm hôn môi Nhan Vũ, tay lần dần xuống phía dưới, cởi bỏ khuy áo sơ mi anh.
Nhan Vũ nhanh chóng phục hồi tinh thần —— Cố Cảnh Luật muốn làm gì? Lần đầu tiên đã văn phòng play cũng được sao?
Nhan Vũ giãy dụa đẩy Cố Cảnh Luật ra, thở hồng hộc nói: “Cậu làm gì thế?”
Cố Cảnh Luật liếm liếm khóe miệng, cười xấu xa, “Anh thấy sao?”
Nhan Vũ bị vẻ sexy của Cố Cảnh Luật làm cho chao đảo, nuốt nuốt nước miếng, “Cậu đang…Không, cậu muốn làm tôi?”
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn hôn môi thôi mà.”
Nhan Vũ trong lòng phỉ báng, chỉ muốn hôn thì sờ người ta làm gì. “Vậy cậu không dịu dàng một chút được à?” Nhan Vũ xoa xoa cổ tay, “Bóp tay người ta đau như thế.”
Cố Cảnh Luật cười như không cười nhìn Nhan Vũ, “Không phải anh thích thế sao?”
Nhan Vũ kinh ngạc —— Cố Cảnh Luật làm sao biết được!
Cố Cảnh Luật chỉnh trang lại quần áo vừa bị nhàu nát, nghiêm chỉnh ngồi xuống sau bàn làm việc, chỉa chỉa chỗ đối diện, “Ngồi xuống.”
Nhan Vũ thiếu chút nữa bật ra từ “tra”, chịu thôi, ai kêu dáng vẻ vừa rồi của Cố Cảnh Luật mười phần nữ vương như vậy chứ. Nhan Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống bên kia bàn, “Nữ vương…Không đúng, tổng tài đại nhân tìm tiểu nhân ngoài để hôn ra, còn có việc gì khác không?”
Cố Cảnh Luật thanh thanh cổ họng, “Vừa rồi anh biểu hiện rất tốt.”
“Oh…” Nhan Vũ nhìn chằm chằm cái tai màu hồng của Cố Cảnh Luật, khiêm tốn nói: “Không tồi không tồi. Cậu còn tốt hơn tôi nữa đó.”
“Có điều, tôi cũng chẳng dám hi vọng gì ở anh. Dù sao anh cũng không có kinh nghiệm, đây là nụ hôn đầu tiên…”
Nhan Vũ dại dột cười, “Đây không phải nụ hôn đầu tiên của tôi đâu.”
Cố Cảnh Luật giống như đột nhiên cắn phải đầu lưỡi, lắp bắp, sắc mặt xanh mét, “Anh nói cái gì?”
“Tôi nói vừa rồi không phải nụ hôn đầu tiên của tôi. Tôi dù gì cũng đã hơn 30 tuổi, nếu không phải vì cái mặt baby này, có khi ngày ngày đã bị gọi là chú rồi, làm sao đến giờ này vẫn chưa hôn ai được.”
Cố Cảnh Luật sửng sốt nửa ngày, mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy…Là cùng ai?”
Nhan Vũ nghiêm túc nhớ lại, “Hình như là lúc sơ trung thì phải.”
“Sơ trung?!”
“Ừ. Có một lần tôi với bạn cùng bàn đều không làm bài tập tiếng Anh, sau đó giáo viên tiếng Anh liền bảo chúng tôi hôn nhau đi, coi như phạt.”
“…Ở đâu ra loại giáo viên này thế!”
“Sao lại không có?” Nhan Vũ cười hì hì nói, “Bạn cùng bàn của tôi còn là tiểu soái ca nhé, tôi lúc đó vẫn thầm mến cậu ấy! Giáo viên bảo chúng tôi hôn nhau, tôi mừng muốn chết! Hôm sau lại không làm bài tập, kết quả bị phạt đi hít đất, mệt muốn xỉu…”
Cố Cảnh Luật hít sâu một hơi, hắn cảm thấy nếu bản thân còn tiếp tục nghe tên dobe này kể lể về lịch sử mối tình đầu nữa thì sẽ tức đến hộc máu mất. “Tôi không phải nói kiểu hôn đó…Là loại khác, giống chúng ta vừa rồi ấy, ừm, lưỡi…”
“A!” Nhan Vũ bừng tỉnh đại ngộ, “Hiểu rồi.”
“Có phải lần đầu tiên không?”
Nhan Vũ do dự. Thật ra không phải. Anh nhớ rõ mình cùng pháo hữu số 3 (không thành công) đã hôn nhau, chỉ là không làm mà thôi. Nhan Vũ định ăn ngay nói thật, nhưng vừa nhìn thấy biểu tình của Cố Cảnh Luật, linh quang chợt lóe, quyết đoán lắc đầu.
“Hừ.” Cố Cảnh Luật thả lỏng, “Biết ngay mà, ai mà chịu hôn người như anh chứ.”
“Cậu nha.”
“Tôi…” Cố Cảnh Luật đột nhiên đổi đề tài, sắc mặt nhất thời trở nên nghiêm túc, “Mấy giờ rồi? Còn không đi làm? Đừng tưởng kết giao với tôi là có đặc quyền!”
“Oh,” Nhan Vũ chậm rãi đứng lên, “Đi đây.”
Lúc này, thư ký tổng tài gõ gõ cửa, “Cố tổng, sắp đến giờ hẹn của ngài cùng Trần tiên sinh rồi, nên xuất phát thôi ạ.”
“Ừm, biết rồi.” Cố Cảnh Luật mặc áo vest, đi ra ngoài. Nhan Vũ ngoan ngoãn theo phía sau hắn.
Nhan Vũ cực kỳ thức thời đưa Cố Cảnh Luật xuống lầu. Trước khi Cố Cảnh Luật lên xe, Nhan Vũ đột nhiên nói: “Ối, ví rơi đâu mất rồi!”
Cố Cảnh Luật liếc mắt, “Quả nhiên sự đần thể hiện trên mọi phương diện.”
Nhan Vũ ngượng ngùng cười cười, “Chắc không cẩn thận để trong văn phòng cậu rồi, có thể để tôi lên tìm không?”
“Văn phòng tôi là chỗ để anh tùy tiện ra vào thế à?!”
Nhan Vũ ngừng cười, “Nhưng dù sao cũng vừa mới kịch liệt như vậy, tôi…”
“Câm miệng!” Cố Cảnh Luật gật đầu với thư ký, thư ký hiểu ý đưa cho Nhan Vũ một cái thẻ điện tử, “Dùng xong phiền để trên bàn làm việc của tôi.”
Nhan Vũ cúi người, “Cám ơn!”
Cố Cảnh Luật lên xe, từ túi áo lấy ra chiếc đồng hồ đeo tay người đàn ông xa lạ đưa cho hắn, thấy con số thứ hai đã từ 51 biến thành 60 Cố Cảnh Luật vô cùng vừa lòng gật gật đầu. Hôm qua hắn làm bộ lơ đãng hỏi ảo tưởng của thư ký đối với đàn ông, thư ký hai mắt yêu thương dạt dào nói với hắn: “Mỗi cô gái đều từng ảo tưởng bị người đàn ông mình thích áp lên tường cường hôn!”
Cố Cảnh Luật không rõ tại sao phụ nữ không thích được đối xử dịu dàng, ngược lại còn hi vọng