Cho dù cốt truyện từ lúc Nhan Vũ tham dự giống như ngựa hoang bị trĩ một đi không trở lại, nhưng vẫn có một vài thứ anh không thể thay đổi —— tỷ như tính cách ngạo kiều gần chết của Cố Cảnh Luật, hoặc là một phần khế ước yêu đương.
Chuẩn rồi, Nhan Vũ không phải nữ chủ trong truyện, sẽ không phạm phải sai lầm nào đó làm cho công ty tổn thất cả tấn tiền, mà cho dù có phạm phải, anh tin ông anh trai gương mẫu Nhan Tiêu cũng sẽ thu xếp cho anh. Cho nên, Nhan Vũ căn bản không sợ bị Cố Cảnh Luật uy hiếp, ký kết “khế ước yêu đương” nọ kia sẽ chỉ xuất hiện ở tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết cùng phim truyền hình thôi, dùng thân thể đổi lấy tự do gì gì đó ấy.
—— nghĩ như vậy đúng là quá ngây thơ rồi.
Nhan Vũ trợn mắt há mồm mà nhìn tờ giấy a4 trên tay, nửa ngày mới bật ra một câu: “Cậu nghiêm túc đấy à?”
Cố Cảnh Luật ngồi đối diện anh, nghiêm túc gật đầu, “Tôi cảm thấy đây là cách yêu phù hợp nhất với chúng ta hiện nay.”
“Được rồi. Tôi không có ý kiến gì, nhưng cậu không biết cái này…Rất không linh hoạt sao?” Nhan Vũ chỉ vào điều thứ nhất, “Mỗi ngày hôn 3 lần, nếu như tôi muốn hôn cậu nhiều hơn vài lần thì sao?”
Cố Cảnh Luật nhướng mày, “Không được hôn quá nhiều. Tất nhiên, cũng không thể hôn thiếu.”
Nhan Vũ dở khóc dở cười. Ngày càng tin tưởng Cố Cảnh Luật ở phương diện tình cảm chính là dobe. Hắn có thói quen dùng số liệu chuẩn xác cân nhắc từng việc trong cuộc sống, cho nên dù đang yêu nhau, cũng phải quy định nghiêm khắc. Tỷ như: mỗi ngày gọi điện thoại 1 lần, nhắn 10 tin nhắn, nói 1 lần “Tôi yêu cậu”…
Dưới con mắt của Nhan Vũ, Cố Cảnh Luật giống như một cô gái không có cảm giác an toàn, ra các loại điều kiện cho bạn trai, một khi bạn trai không thực hiện, sẽ ——
“Anh không nhắn tin cho tôi! Anh không yêu tôi đúng không! Anh giải thích rõ ràng cho tôi, không giải thích thì chia tay đi!”
“Em hiểu lầm rồi! Em đừng kích động, nghe anh giải thích.”
“Tôi không nghe tôi không nghe…”
Nhan Vũ bị hình ảnh tưởng tượng làm cho phát gớm. Cố Cảnh Luật bất mãn chất vấn: “Anh có ý kiến?”
“…Không có.”
“Biết điều thế là tốt. Vậy điều lệ sẽ bắt đầu chấp hành từ ngày mai.”
“Oh, không cần ký tên sao?”
Cố Cảnh Luật cười lạnh, “Còn cần ký tên? Anh cho là không ký thì điều lệ không thể thi hành chắc?”
Nhan Vũ không hề phản kháng cho có. Dù sao nhìn thế nào thì mấy điều kiện này cũng không để anh thiệt, có một soái ca chơi trò yêu đương với mình cũng rất tốt. Nhan Vũ lại nhìn bản khế ước lần nữa, nhìn chằm chằm một cái trong đó, biểu tình muốn nói lại thôi.
“Có vấn đề gì thì đề xuất luôn đi, quá thời hạn không có hiệu quả đâu.”
“Oh. Cái này, mỗi tuần làm hai đến ba lần, là nói…Làm tình sao…?”
Cố Cảnh Luật quay mặt đi, không nhìn Nhan Vũ, lẩm bẩm: “Biết còn hỏi.”
“…”
“Sao hả, chê ít?”
“Không có. Chỉ là…” Nhan Vũ nhăn mày, “Cậu xác định cậu làm được?”
Cố Cảnh Luật sửng sốt, mặt có chút đỏ lên vì tức giận, “Anh có ý gì! Anh cảm thấy tôi sẽ không được?! Mẹ kiếp anh nói rõ ràng cho tôi!”
Nhan Vũ vội vàng lắc đầu, “Cậu đừng nóng! Tôi không phải có ý đó, cậu nghe tôi giải thích!”
“Tôi không nghe! Anh cút ra ngoài cho tôi!”
“…” Nhan Vũ sửng sốt. Chờ đã, đoạn đối thoại này sao mà quen thế!
Sau khi Nhan Vũ bị đuổi khỏi văn phòng tổng tài, chỉ muốn dùng bốn chữ để hình dung tình trạng bây giờ của mình —— tào ngôn vô khẩu.
Dù sao thì, công cuộc yêu đương của Nhan Vũ cùng Cố Cảnh Luật đã mở màn như vậy đấy.
Lúc đầu, Nhan Vũ còn cảm thấy cực kỳ tốt. Bận rộn làm việc xong, chạy đến văn phòng tổng tài hôn hôn tổng tài hai cái, lúc ngồi trên bồn cầu thì cùng Cố Cảnh Luật nhắn tin trò chuyện chốc lát, mỗi ngày trước khi ngủ gọi điện thoại cho hắn nói tôi yêu cậu…
Có điều, cho dù bọn họ thường xuyên thân thiết, nhưng lại không có cảm giác ngọt ngào giữa những người yêu nhau. Nhan Vũ đem nguyên nhân quy hết về Cố Cảnh Luật —— ai kêu lúc người ta hôn thì ngạo kiều gần chết, rõ ràng rất thích, xong việc lại thế nào cũng phải trưng ra cái mặt “Vừa rồi chẳng có gì xảy ra hết”.
Kiên trì như vậy ba ngày, phân nửa tuần sắp trôi qua, cuối cùng cũng xảy