Lương Dĩ Toàn không biết có phải mình còn chưa xuất diễn hết không, cả đường vừa mơ hồ vừa giật mình, vội cầm quần áo giày từ phòng thay đồ đi theo Biên Tự lên xe.
Chờ anh khởi động xe, cô mới quay đầu nhìn trung tâm vũ đạo: “Thật sự cứ đi như vậy?”
Biên Tự đánh tay lái hỏi: “Biết bi kịch của Đinh Linh từ đâu không?”
Lương Dĩ Toàn trực giác anh miệng chó không thể mọc ngà voi, không muốn tiếp lời.
Nhưng miệng chó thì sao có thể bởi vì người khác không tiếp lời liền buông tha chứ.
Biên Tự lại tự nói tiếp: “Ngọn nguồn là vì muốn quá nhiều.”
Lương Dĩ Toàn không cao hứng nói: “Nhưng về sau cô ấy vẫn hạ quyết tâm trên lên bờ.”
Chuyện sau đó, Đinh Linh trằn trọc suy nghĩ xong, cuối cùng vẫn lén lên bờ vào một lần thuyền cập bến, giống như đã chỉ định du lịch xung quanh, vào lúc bản thân không một xu đói đến ngất đi, gặp được bà chủ quán lương thiện.
“Trốn?” Biên Tự lại như không tán thành với từ cô dùng, “Sau cùng cô ấy nhất định trở về con thuyền kia lần nữa.”
Lương Dĩ Toàn nghẹn ngào.
Bởi vì Đinh Linh chỉ là một vai phụ, phần diễn của cô là sau khi tạm biệt bà chủ xong liền kết thúc, kết cục của nhân vật cũng để trống.
Nghĩ lạc quan, thì có lẽ sau này Đinh Linh gặp được một người mới.
Chỉ là diễn Đinh Linh, Lương Dĩ Toàn biết rõ, kết cục Biên Tự nói mới là cái phù hợp với vận mệnh của Đinh Linh.
Đinh Linh quả thật không dễ dàng lấy được dũng khí, rời khỏi cha mình, nhìn thế giới trên bờ một lần.
Chỉ là từ nhỏ sống ở trên sông, cô không rành thế sự cũng không có năng lực độc lập.
Với cô mà nói, thế giới kia tràn ngập nguy hiểm, cô có thể trốn đi đâu?
Biên Tự quay đầu đi, nhìn Lương Dĩ Toàn lặng không tiếng động.
Lần trước sau khi Lương Cầm xuất hiện ở bệnh viện, anh nhìn ra hai mẹ con quan hệ không hợp nhau, đã bảo người hỏi thăm qua tình hình Lương gia.
Cũng đã hiểu được, lúc Lương Cầm còn trẻ từng là diễn viên múa ba lê ưu tú nổi tiếng nhất thành Bắc, vào lúc sự nghiệp hoàng kim gả cho cha của Lương Dĩ Toàn, sau đó kết hôn không lâu thì tình cảm tan vỡ, thỏa thuận ly hôn.
Bị sinh dục ảnh hưởng sự nghiệp gần một năm, sau khi sinh Lương Dĩ Toàn xong, Lương Cầm rất nhanh trở về đoàn múa ba lê thành Bắc, tiếp tục chuyên tâm múa ba lê, đem Lương Dĩ Toàn giao cho Tào Quế Trân ở Nam Hoài.
Lương Dĩ Toàn đi theo bà ngoại đến sáu tuổi.
Năm ấy, vì Lương Cầm bị thương, không thể ngồi lên vị trí thủ tịch diễn viên chính liền rời khỏi đoàn múa, về Nam Hoài.
Lương Dĩ Toàn từ khi đó bắt đầu đi theo Lương Cầm học ba lê cơ bản.
Đến năm Lương Dĩ Toàn mười tuổi, Lương Cầm vì để thuận tiện bồi dưỡng cho con gái, dùng nhân mạch với quan hệ tới thành Bắc, làm giáo viên dạy ba lê chuyên nghiệp trong trường trung học phụ thuộc học viện vũ đạo thành Bắc.
Mà Lương Dĩ Toàn cũng vào năm đó không chịu thua kém đi đỗ vào trường trung học phụ thuộc, bắt đầu học bảy năm múa ba lê chuyên nghiệp đến nay.
Mãi đến năm tốt nghiệp mười bảy tuổi, Lương Dĩ Toàn vốn sẽ tiếp tục ở lại thành Bắc phát triển lại một mình trở về Nam Hoài.
Khách quan mà nói, Lương Cầm ở trong đoàn mùa ba lê thành Bắc đúng là kim tự tháp số một trong nước, với bản lĩnh kiến thức cơ bản của Lương Dĩ Toàn, theo lý thuyết sẽ không vào không được Bắc Ba.
Mà lại có thể dựa vào nhân mạch của mẹ ở thành Bắc, với sự nghiệp ba lê của Lương Dĩ Toàn mà nói cũng có thể tạo được trợ giúp.
Nhưng Lương Dĩ Toàn lại lựa chọn rời khỏi thành Bắc, rời khỏi mẹ, tiến vào Nam Ba.
Nguyên nhân trong này đương nhiên không phải tùy tiện có thể nghe được.
Nhưng nhìn hôm nay, lại nhớ tới lần trước Lương Cầm nói với Lương Dĩ Toàn “Lúc trước đồng ý cho con về Nam Hoài, là muốn con có thể thích ứng với phong cách hệ thống Nam Ba, có thể phát triển nhanh hơn so với ở với mẹ”, Biên Tự cũng đoán ra được ít nhiều…
Giống với Đinh Linh mười lăm tuổi, Lương Dĩ Toàn mười bảy tuổi cũng từng nổi lên dũng khí, phản nghịch muốn trốn một lần.
Trầm mặc một lúc, Lương Dĩ Toàn cúi đầu trọc móng tay nói: “Nói không chừng về sau Đinh Linh ở trên bờ tìm được công việc kiếm ăn, ví như bà chủ thu nhận cô ấy, để cô ấy ở lại quán rượu làm công, cô ấy liền không cần quay về thuyền rồi.”
Biên Tự vẻ mặt lạnh nhạt lắc đầu: “Vậy nếu cha cô ấy tìm đến, bắt cô ấy trở về?”
Lương Dĩ Toàn có chút nghẹn lời.
Bởi vì cô cảm thấy, Đinh Linh sẽ thỏa hiệp.
Lương Dĩ Toàn không biết vì sao mình lại có kiên nhẫn, thảo luận vận mệnh của một nhân vật hư cấu với Biên Tự.
Mà Biên Tự còn nói không hợp nhau như vậy.
Cô suy nghĩ, nhăn mày lại: “Sao anh đáng ghét như vậy, anh không thể để tôi tạo cho cô ấy một kết cục tốt sao?”
“Không nói không thể,” Biên Tự nâng nâng mi, “Nhưng kết cục tốt của cô ấy không phải nhờ vào người hảo tâm tạo ra, hoặc là dựa vào vận khí tốt, không bị người cha tìm đến.”
Lương Dĩ Toàn quay đầu đi: “Vậy dựa vào cái gì?”
“Chính cô ấy.” Biên Tự nhìn thẳng phía trước lái xe, chậm rãi nói, “Mỗi một cá thể độc lập có một trăm cách thoát khỏi nhà giam, điều kiện tiên quyết là cô ấy phải xác định được, cho dù ai tới, cho dù xảy ra cái gì, cô ấy cũng sẽ không thỏa hiệp trở về con thuyền kia nữa.”
Lương Dĩ Toàn nhìn chằm chằm Biên Tự, khẽ chớp chớp mắt.
“Chuyển đi,” Biên Tự lườm cô một cái, “Nhìn tôi như vậy sao lái xe được.”
“…” Chút xúc động vừa mới nổi lên trong lòng Lương Dĩ Toàn lại rơi xuống rồi.
Cô mở mắt quay đầu lại, nhìn đường đi: “Đây là đi đâu?”
“Nam Giao, nhà bà ngoại em.”
“Không phải anh muốn mang tôi đi…” Hẹn hò sao?
Ngay từ đầu Biên Tự là nghĩ như vậy, nhưng vừa rồi hàn huyên mấy câu, anh bỗng nhiên nghĩ đến, Lương Dĩ Toàn còn may mắn hơn Đinh Linh, chính là cô còn có bà ngoại.
“Không muốn gặp bà ngoại?” Biên Tự hỏi.
Lương Dĩ Toàn lắc đầu: “Muốn đi.”
Bình thường chỉ cần không có biểu diễn, chủ nhật cô sẽ đi một chuyến đến Nam Giao.
Mà bà ngoại còn vừa bị thương mới khỏi không lâu, nếu không tại ngại xin phép với tổ tiết mục, cuối tuần này cô quả thật tính về thăm.
Nhưng Lương Dĩ Toàn có chút ngoài ý muốn, một người mấy ngày cứ nhăm kẽ hở mà chen chân vào, làm sao có thể vì thỏa mãn nguyện vọng của cô, hi sinh một tấm thẻ hẹn hò duy nhất của mình.
Lương Dĩ Toàn nhắc nhở anh: “… Vậy thẻ hẹn của anh xóa bỏ thời gian rồi hả?”
Biên Tự xả khóe miệng: “Tôi cũng không gấp, em gấp cái gì?”
“…”
Là cô hỏi nhiều rồi.
***
Biên Tự đưa Lương Dĩ Toàn đến Nam Giao, vốn muốn ở lại một lúc, vừa đến nơi nhìn thấy Tào Quế Trân đang ngồi cắn hạt dưa phơi nắng với mấy bà hàng xóm ở trong sân, nghĩ vậy, lên tiếng chào hỏi liền rời đi.
Lương Dĩ Toàn nghe nói tổ tiết mục thật sự bị Biên Tự nhắc rồi, không thúc giục cô trở về, ở lại Nam Giao qua đêm, ngày hôm sau trực tiếp đến trung tâm vũ đạo.
Tới cuối tuần thứ hai, tổ tiết mục đem đoạn phim quay hôm qua ra xác nhận lại.
Tổng cộng có hai bản, một cái là quay riêng Lương Dĩ Toàn, một cái là cắt nối biên tập muốn bỏ vào tập phim tuần này.
Sau khi Tần Hà xem qua đoạn phim một lần, gọi Lương Dĩ Toàn vào trong văn phòng, chờ người vào cửa, vẫy vẫy tay với cô: “Cảm thấy hôm qua phát huy thế nào?”
Lương Dĩ Toàn đi đến trước bàn làm việc, châm chước nói: “Không có lỗi sai, trạng thái… hình như tốt hơn trước kia một chút.”
“Chỉ là tốt một chút?” Tần Hà kéo ghế, để cô ngồi xuống bên cạnh, “Đến xem đoạn phim đi, cô thấy đây là lần em phát huy tốt nhất với bản năm trước.”
Lương Dĩ Toàn ngồi xuống trước máy tính, thấy là bản quay riêng một mình cô.
Bản này không qua góc độ hay cắt nối biên tập, có thể gọi là nguyên trạng, cũng có thể thấy rõ tất cả tất cả động tác và chi tiết biểu tình.
“Động tác chuẩn xác thì không cần khen ngợi, nhìn trạng thái biểu diễn của em này,” Tần Hà dùng chuột lặp lại hai lần đoạn Lương Dĩ Toàn nhảy lên, với xoay liên tục 24 cái, “Nhìn thấy không, đây là lực biểu diễn mà cô vẫn luôn nhắc tới với em, biên độ tay chân của em, cảm xúc của em, biểu hiện của em chính là đang gãi không đúng chỗ ngứa, giống như bây giờ, cảm xúc thả lỏng, sức dãn dâng lên, mới nhẹ nhàng đầy niềm vui, mới có thể cuốn hút người xem, nghe nói hôm qua nhân viên công tác khóc một hồi hả?”
Lương Dĩ Toàn xấu hổ liền gật gật đầu: “Hiệu quả hiện trường cũng có công lao của thầy Biên.”
Tần Hà ấn tạm dừng: “Nói đến cái này, cô cũng không nghĩ tới hai người hợp tác lại hiểu ngầm như vậy, đây là lén phối hợp bao nhiêu lần rồi?”
Lương Dĩ Toàn trừng mắt nhìn: “Bọn em chưa phối hợp lần nào…”
Tần Hà kinh ngạc: “Vậy em luyện tập thế nào?”
“Trước tiên anh ấy đánh nhạc đệm cho em, em lấy nhạc đệm tự luyện.”
Tần Hà nhìn qua càng kinh ngạc: “Đây là đổi tính hả? Trước kia cậu ấy không như vậy, nổi hứng thì sẽ đến hiện trường biểu diễn, có tiếng khó hợp tác, nếu thời gian trước không mài hợp tốt, hiện trường sẽ là lo lắng đề phòng, có thể tiếp được trụ của cậu ấy, không chỉ có tố chất chức nghiệp vững vàng, tâm lý cũng phải đủ mạnh, nếu không thì khả năng sẽ tan vỡ ở trên đài.”
Lương Dĩ Toàn trước kia có xem qua Biên Tự diễn tấu, nhưng cơ bản đều là độc tấu, thật không biết những chi tiết này, sửng sốt xong lại cảm thấy, quả thật là tác phong của Biên Tự.
Cho nên lần này Biên Tự trực tiếp đánh nhạc đệm cho cô, giảm bớt lực cho cô, bản tân cũng tự mình mài hợp với bản diễn tấu, xem như là kiềm chế thiên tính sao?
Lương Dĩ Toàn ngây người một lát, đợi Tần Hà mở xem lại, lại tập trung lực chú ý qua.
Tần Hà với cô xem lại một lần nữa, sau cùng nói: “Nhớ kỹ trạng thái