Lúc này Lương Dĩ Toàn chưa kịp để ý tới Biên Tự miệng nói không xuôi tai.
Cô hạ tay xuống, bảo anh từ từ, nghiêng người đi cẩn thận nhớ lại.
Bảy năm học tập ở Thành Bắc kia, cô nghỉ hè đều ở trường hoặc đi biểu diễn ở bên ngoài, phần lớn thời gian nghỉ đông sẽ về Nam Hoài nghỉ ngơi.
Chỉ riêng tết âm lịch năm mười bảy tuổi ấy là ngoại lệ.
Cách thời gian tốt nghiệp còn nửa năm, có hai lựa chọn đặt trước mặt cô, một là tiếp tục học lên, hai là tiến vào đoàn múa làm diễn viên chuyên nghiệp.
Bởi vì điều kiện thân thể với tố chất chuyên nghiệp đủ để vào trong một đoàn múa, các giáo viên đề nghị cô không cần lãng phí thời kỳ hoàng kim, tốt nghiệp xong trực tiếp đi làm diễn viên.
Mẹ cũng có ý này, nói gần nói xa cuối cùng biểu đạt tâm nguyện hi vọng cô vào Bắc Ba.
Cô quen nghe ý kiến của mẹ trong việc chọn lựa, rồi lặng im chọn lựa chọn này.
Bởi vì Bắc Ba sẽ sơ khảo ngay trong năm không lâu sau, mẹ lo lắng cô tới tới lui lui phân tâm, đưa bà ngoại đến Thành Bắc, quyết định cuối năm ở lại Thành Bắc.
Đêm giao thừa kia, nhà cô ba người ở lại ký túc giáo viên trường trung học phụ thuộc ăn cơm tất niên, ăn xong, cô ở ngoài cửa bếp ngẫu nhiên nghe được mẹ với bà ngoại nói chuyện.
Mẹ nói với bà ngoại: “Nếu Tiểu Toàn có thể vào Bắc Ba, con cũng không ở trường trung học phụ thuộc này dạy học nữa, cùng nó vào đoàn.”
Bà ngoại hỏi: “Con đã rời khỏi bên kia lâu như vậy, người ta còn có thể cần con sao?”
Mẹ nói: “Đã liên hệ rồi, không có vấn đề gì lớn, chẳng qua ngoài cơ chế, dù sao có thể nhìn Tiểu Toàn là được.”
Trong nháy mắt đó, cảm giác áp bức mãnh liệt bỗng nhiên khiến cho cô không thở nổi.
Năm sáu tuổi, cô mơ hồ được mẹ dạy ba lê, đi theo mẹ nhún mũi chân múa cơ sở bốn năm, mười tuổi vào trường học chuyên nghiệp, vẫn ở cạnh mẹ học tập như cũ, mỗi ngày đều gọi mẹ “Cô giáo”.
Những bạn học khác ở trường bị mắng mỏ, về đến nhà có cha thương mẹ che chở, nhưng đối với cô mà nói, nhà với trường là cùng một chỗ.
Mẹ cô vào trước lúc cô sáu tuổi không quản giáo gì, đến sau khi cô sáu tuổi, lại bắt đầu ở trước cô sắm vai giáo viên nghiêm túc.
Mấy năm nay cô luôn có suy nghĩ khác biệt, nghĩ Lương Cầm đến cùng có phải mẹ cô không.
Vì sao những người bạn cùng lứa khác có thể dựa vào trong lòng mẹ làm nũng, hoặc là nổi giận với mẹ, nhưng khoảng cách của cô với mẹ gần đây chỉ vừa vặn dừng trước khách khí và cung kính.
Ngoại trừ ba lê ra, hai mẹ con không có lời nào để nói, không có lòng dạ để nói chuyện.
Cô vốn tưởng rằng chờ cô tốt nghiệp trường trung học xong, độc lập đi ra xã hội, có thể thoát khỏi mối quan hệ mẹ con kì lạ này, để cho mẹ chỉ là mẹ.
Nhưng mà mẹ nói, bà vẫn muốn tiếp tục đi theo cô vào đoàn múa, vĩnh viễn dạy cô.
Một cảm giác hít thở không thông đưa đẩy cô, khiến cô chỉ muốn chạy trốn khỏi căn phòng này.
Nhưng cô đến dũng khí trực tiếp ra khỏi nhà cũng không có, còn đang băn khoăn mẹ với bà ngoại sẽ lo lắng.
Ra đến cửa, cô trở về phòng thay một bộ quần áo luyện múa, nói với mẹ, cô muốn đến phòng luyện tập chút.
Rời khỏi ký túc, cô một mình bước rất lâu, đi tới đi lưi đến sân thể dục của trường, thấy sân rộng hình tròn trên sân thể dục kia.
Nhớ tới trước kia các học sinh đại biểu khác cũng ở trên sân rộng hình tròn này ghi hình video tuyên truyền múa ba lê, bởi vì ở trước một tiền bối đã có một động tác sai, mẹ đã lạnh nhạt với cô ba ngày, cô cũng khó chịu mất ngủ ba đêm, nhảy ba lê mười một năm cô đột nhiên nảy sinh nghi ngờ bản thân, cuộc đời của cô ngoại trừ ba lê còn có khả năng khác không?
Nếu cô từ bỏ ba lê, có phải sẽ không còn những đêm không ngủ như này, cũng có thể cùng mẹ làm mẹ con bình thường.
Một giây kia cô cũng không biết thế nào, muốn phát tiết lại không có chỗ phát tiết, bất tri bất giác đến đến trước sân rộng, giống như không cảm giác được hơi lạnh, mặc quần áo luyện tập nhảy lại một đoạn múa sai kia một lần.
Đêm giao thừa khắc nghiệt, chân tướng ăn no rửng mỡ đây.
…
Lương Dĩ Toàn từ từ khôi phục lại tinh thần, ngang qua Biên Tự rồi khẽ gật gật đầu: “Ngại quá… chính là hôm đó…”
“MD…”
“Mẹ nó!”
… Trên sofa, Trình Lạc với Triệu Mộng Ân cùng lúc hô nhỏ lên.
Biên Tự lẳng lặng nhìn Lương Dĩ Toàn một lúc, cười lắc lắc đầu, như là cảm thấy không thể tin được.
Lương Dĩ Toàn nghẹn ngào.
Biên Tự sẽ không cho rằng cô bị tức điên rồi, mới mạo muội nhận làm nguyên hình chứ.
Chỉ là đêm giao thừa đó đối với cô mà nói là cực kì đặc biệt, cô chính là ở trên sân rộng đó nảy lên ý nghĩ rời khỏi Thành Bắc, mục đích rời khỏi mẹ.
Cô sẽ không nhớ lầm.
Vốn biết Biên Tự không chủ động nhắc tới chuyện này, hôm nay cô căn bản không tính truy hỏi nguyên hình của Isabella làm gì, nhưng chuyện bây giờ phát triển thành như vậy…
Toàn bộ trường học vũ đạo Thành Bắc, sẽ còn có người thứ hai ăn no rửng mỡ ngốc nghếch như cô sao?
Lương Dĩ Toàn nhìn Biên Tự: “Lúc ấy anh thấy là một người tạo hình lều giữ ấm trên sân tròn sao?”
Biên Tự liếc mắt nhớ lại một lát: “…”
Trình Lạc với Triệu Mộng Ân ở trên sofa biến thành tư thế quỳ trên ghế, bám lưng ghế sofa mắt không chớp nhìn chằm chằm hai người.
Biên Tự cũng giống với Lương Dĩ Toàn vừa rồi vậy, làm động tác từ từ, bấm điện thoại: “Bốn năm trước đêm giao thừa đó, ông đến sân bay Thành Bắc đón tôi?”
Lái xe ở đầu bên kia bị câu hỏi kỳ lạ này làm cho mơ hồ, cẩn thận hỏi: “Ông chủ, tôi không nhớ rõ mấy…”
Ừm, đến cái này cũng không nhớ rõ, càng không cần hỏi đêm đó đi ngang qua đâu rồi.
Biên Tự nhíu mày suy nghĩ, thật sự không nhớ lại được là tới trường vũ đạo nào.
Trước hai mươi tuổi ngày anh ở Châu Âu nhiều hơn trong nước, đối với Thành Bắc cũng không quen thuộc, chỉ nhớ được lúc ấy xe dừng lại trên một con đường, anh trong lúc vô tình nhìn thấy qua rào chắn có người múa trên sân thể dục, hỏi lái xe đây là đâu, lái xe nói tên ngôi trường.
Anh bảo lái xe dừng xe sang một bên, mở cửa kính xuống nhìn một lát.
“Đường từ sân bay tới nhà cũ sẽ đi qua trường vũ đạo nào?” Biên Tự đẩy lùi ý nghĩ hỏi tiếp.
Lái xe suy tư một lát đáp: “Không có nhiều đâu ông chủ, trường học thật có mấy trường, nhưng trường vũ đạo chỉ có trường trung học phụ thuộc học viện vũ đạo Thành Bắc thôi.”
“…” Biên Tự cúp điện thoại, tay nắm di động từ từ rũ xuống.
Triệu Mộng Ân nhớ lại trước kia Lương Dĩ Toàn có nhắc tới trường học cũ, vội vàng hỏi: “Thật sự là trường trung học phụ thuộc học viện vũ đạo Thành Bắc?”
Biên Tự giơ ngón trỏ giữ giữ huyệt thái dương, không lên tiếng, nhưng vẻ mặt phức tạp đã chứng minh đáp án.
Lương Dĩ Toàn gắt gao theo dõi anh, nhớ lại trong có nhắc tới “đêm tuyết” với “Ánh trăng”, xác nhận nói: “Chỉ là tôi nhớ rõ đêm đó trời đầy mây, không có ánh trăng, cũng chưa có tuyết rơi…”
Biên Tự thở dài nói: “Ánh trăng là đèn đường, tuyết là sương động trên cỏ.”
“…Tôi cũng không nhảy vũ đạo vở Adolf Adam.”
“Nhưng em mặc bộ váy màu trắng?” Biên Tự bỏ tay xuống, “Tôi chỉ là nghĩ tới Gisele.”
Tin tức đối ứng không sai.
Lương Dĩ Toàn trầm mặc xuống.
Biên Tự cũng không nói nữa, trong mắt nhìn Lương Dĩ Toàn có một kiểu bất đắc dĩ nhận mệnh.
Cho tới bây giờ anh biết một bài hát ném một bài, thỏa mãn khao khát sáng tác, thể nghiệm quá trình kích tình sáng tác, với anh mà nói bản nhạc cũng vô dụng.
Mấy năm nay viết nhiều bản nhạc như vậy, chỉ là một bản tái phổ không thông qua, người nguyên hình cung cấp linh cảm cho anh với nơi khác phát ra linh cảm như bầu trời, biển cả hoặc rừng rậm đều là một phạm trù, cũng không có gì đáng tham khảo.
Còn Isabella bị mọi người hỏi tới, anh cảm thấy những người này vừa buồn cười lại nhàm chán, căn bản không đem vị nguyên hình được người ham thích bát quái chú ý kia để ở trong lòng.
Anh cho rằng anh không có.
Chỉ là, hóa ra, cách bốn năm đó, khi anh thiếu hụt linh cảm đi khắp các kịch trường, khiến anh có tia lửa vẫn là Isabella năm đó.
Anh sao có thể thề son sắt nói, Isabella với anh mà nói chỉ là một ánh sáng linh cảm bình thường, chỉ là một người ngẫu nhiên gặp qua?
Cô là tất nhiên của anh.
Anh nhận thức được cái mệnh này.
***
Trình Lạc nhìn hai người vẻ mặt bình tĩnh ẩn đầy mãnh liệt, lặng lẽ lôi Triệu Mộng Ân đi, đưa cô ấy lên phòng hai người, đóng cửa lại xong liền lắc lắc bờ vai cô ấy hét rầm lên: “Tôi làm phản rồi! Tôi không làm ngáng chân cho Biên Tự nữa rồi! Sao có thể có CP cắn hợp như vậy!”
So với Trình Lạc cắn CP đến hưng phấn, Triệu Mộng Ân lại có vẻ ủ rũ, thở dài nói: “Ài, quả nhiên trong mệnh nam thần chú định là thuộc về nữ thần, tôi chỉ là tinh bột phối hợp.”
“Có thể ở cùng thần tượng trong một mái nhà lâu như vậy,