'Cảm ơn cậu đã đưa những món quà, tôi rất thích nó, hôm nay sau khi tan học hẹn gặp lại ở thư viện trường, tôi sẽ chờ cậu ở vị trí dựa tường bên trái của tầng hai. - Tiếu Trần'
Thân thể nam sinh có chút run rẩy, tay cầm tờ giấy càng có chút bất ổn, cả người đều cúi đầu, tóc mái thật dày và mắt kính che đi biểu tình của hắn.
Tiếu Trần đang đứng trước bàn của hắn, bị cảnh tượng xung quanh đột nhiên xuất hiện làm cho bối rối, chờ cậu nhìn rõ người trước mặt là ai, cậu không tự giác trợn to mắt, bất giác vây quanh nam sinh đi vài bước, thẳng đến khi tiến đến phía sau nam sinh nhìn rõ nội dung trêи tờ giấy, cậu nắm chặt tay mình.
Khi nam sinh rơi vào trầm tư của mình, có một nữ sinh tóc ngắn lạnh lùng đứng ở cửa sau phòng học, lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của nam sinh, ánh mắt cũng nheo lại, mang theo vài phần ác ý, Tiếu Trần cơ hồ là nhìn một cái là có thể chú ý tới nữ sinh ác ý đánh giá —— là Dương Khiết.
Tiếu Trần không tự chủ được nín thở, tim càng không tự chủ được đập nhanh hơn.
Đây có phải là hồi ức của Hứa Thăng không?
Tiếu Trần cứ như vậy đứng ở nơi đó, nhìn nam sinh giống như cầm bảo vật, nhẹ nhàng nắm tờ giấy trong tay, sợ có nếp gấp gì, lại từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sổ tay màu lam thật dày, cẩn thận đem tờ giấy trải ra, nhét vào giữa cuốn.
Nhất cử nhất động, đều tràn đầy vui mừng.
Tiếu Trần trơ mắt nhìn nam sinh vỗ vỗ quần áo của mình, sợ có bụi gì đó, ngay cả dây giày cũng nhiều lần buộc lại mấy lần, mới hài lòng buông ra.
Nam sinh mặt thẹn thùng, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp quà, mang theo vài phần hưng phấn, lại mang theo vài phần quán tính sợ hãi dựa vào tường đi ra ngoài cửa.
Dương Khiết nhìn thấy hắn đứng dậy lập tức thu hồi ánh mắt, giả vờ lơ đãng trở lại chỗ ngồi của mình.
Mà bạn học trong lớp cơ hồ trong nháy mắt đều ngẩng đầu nhìn về phía vị trí của Hứa Thăng, mang theo đánh giá, cùng với cười nhạo.
Tiếu Trần dọc theo đường đi theo hắn, bước chân có chút không ổn, rõ ràng không cảm thấy nóng, trêи trán lại bắt đầu không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn nam sinh thuần thục trốn tránh khu vực đông người, xuyên qua tòa nhà giảng dạy, vòng quanh đường xa, trong ánh mắt khác thường của mọi người, đi vào thư viện.
Loại ánh mắt này, mang theo sự ghét bỏ cùng chán ghét không chút che giấu, trong nháy mắt, Tiếu Trần cảm thấy mình chính là Hứa Thăng, cho dù cậu biết những người này nhìn cơ bản không phải là cậu, nhưng cậu bị loại ánh mắt này bắn tới, đều cảm thấy phát lạnh.
Nam sinh lại giống như không nhìn thấy ác ý của người khác, vui mừng đi lên tầng thứ hai của thư viện, chậm rãi đi về phía bên trái dựa tường, nhảy nhót lại mang theo vài phần khẩn trương xoa xoa tay, thật cẩn thận chậm rãi ngồi xuống.
Đồng hồ treo trêи vách tường khiến Tiếu Trần đoán bây giờ đã là thời điểm tan học.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nam sinh không mệt mỏi ngồi tại chỗ chậm rãi chờ đợi, cho dù toàn bộ thư viện từ thỉnh thoảng ồn ào biến thành hoàn toàn yên tĩnh, hắn vẫn yên tĩnh ngồi tại chỗ, chờ đợi người mình mong được gặp.
Mà trái tim Tiếu Trần lại theo thời gian trôi qua mà chìm xuống đáy cốc, cậu ngồi đối diện nam sinh, gắt gao quan sát nhất cử nhất động của đối phương, nhìn vẻ mặt nam sinh hơi lộ ra sự lo lắng, tâm lý càng căng thẳng.
"Hứa Thăng, đừng đợi nữa, anh ấy sẽ không tới." Tiếu Trần khàn giọng, mang theo vài phần nức nở, nhưng nam sinh không nghe được, cũng không có khả năng trả lời.
Bởi vì cậu biết rằng thiếu niên không thể nhìn thấy.
Tiếu Trần nghe tiếng đồng hồ tích tắc, có chút run rẩy, cậu đã đoán được Hứa Thăng tiếp theo muốn trải qua chuyện gì.
Tiếng bước chân bắt đầu đến gần, Tiếu Trần và Hứa Thăng đồng thời nhìn về phía vị trí âm thanh, nam sinh có chút kϊƈɦ động, nhưng khắc chế bản thân.
Hô hấp của Tiếu Trần trở nên dồn dập, tay bắt đầu run rẩy.
"Tôi đi, Hứa Thăng thật sự tới?"
"Thật là đồng tính luyến ái?"
"Thật ghê tởm!"
"Chỉ có hắn thôi? Còn dám mơ ước Tiếu Trần học trưởng? Thật buồn cười! Đi tiểu cũng không biết soi à!"
Sắc mặt Tiếu Trần trắng bệch, cơ hồ là một cái, cậu liền nhìn thấy đứng ở phía trước Hoàng Mao, cũng chính là Vương Thông.
Cả người Hứa Thăng cứng đờ tại chỗ, môi bắt đầu run rẩy.
Tiếu Trần muốn kéo cánh tay Hứa Thăng dẫn cậu đi, nhưng cả hai tay đều xuyên qua thân thể Hứa Thăng.
Làm cho Tiếu Trần càng thêm hoảng sợ chính là, cậu phát hiện thân thể mình không thể nhúc nhích được, cả người đều bị cố định trêи ghế.
"Hứa Thăng mau đi thôi! Đi thôi!!" Tiếu Trần vội vàng hô to, cả người bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng căn bản sẽ không có người chú ý tới cậu, ai cũng không nghe thấy thanh âm của cậu.
Đôi mắt thụy phượng của cậu đầy nước mắt, thanh âm nghẹn ngào, trơ mắt nhìn thấy Hứa Thăng bị một đám người kéo đi, lại bất lực ngồi tại chỗ.
Quang cảnh chung quanh bắt đầu nghịch chuyển, một bóng đen từ phía sau Tiếu Trần lặng yên không một tiếng động xuất hiện, một đôi tay bám vào ánh mắt khô khốc của Tiếu Trần, lau nước mắt cậu.
Bóng đen âm thầm thở dài, ôm Tiếu Trần vào trong ngực, hắn chung quy vẫn không muốn để cho học trưởng nhìn thấy bộ dáng chật vật nhất của mình.
Môi trường xung quanh một lần nữa biến đổi, cảnh tượng biến thành một lối đi dạo. (Truyện chỉ đăng tại s2.truyenhd.com BtNguytThng).
Tiếu Trần che miệng và mũi mình, thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng.
Đây là cảnh mà cậu đã mơ trong giấc mơ của cậu trước đây.
Không, nó không giống nhau.
"Răng rắc" một tiếng, cửa mở ra, nữ sinh tóc xoăn hai tay ôm chéo trước ngực, đứng ở bên cửa.
"Ba, làm gì vậy, đừng để ý đến nó, để cho nó ngây ngốc đi, ồn muốn chết!" Cô gái tóc xoăn trợn trắng mắt, hét lớn về phía người đàn ông đang chụp ảnh.
Người đàn ông nhét điện thoại di động trở lại túi, lại hung hăng đá nam sinh một cước, lớn tiếng đáp lại, "Đến đây! ”
Đầu cũng