Hai tay Vương Thông siết chặt, cơ bắp trêи người có chút co giật, mỗi người đều tập trung tinh thần nhìn gã, trong ánh mắt mang theo kinh hãi không rõ ràng, sợ hãi, tuyệt vọng, thống khổ và trông mong xin giúp đỡ.
Thân thể Vương Thông bắt đầu run rẩy, hắn đi tới bình axit sunfuric trước mặt, nhìn chất lỏng dầu trong suốt không màu trong bình, cẩn thận vươn ngón trỏ thăm dò chạm vào trong bình, nhưng còn chưa đợi gã thật sự đụng vào chất lỏng, gã liền sụp đổ cầm tay rụt trở lại, bản thân gã chính là một người máu lạnh, vì những người khác mà ủy khuất mình gã làm sao có thể chịu? Gã cắn chặt răng, "Tôi không làm được. ”
"Ừm!"
“!!!!!”
Mọi người bị dây leo trói lại đều bắt đầu giãy dụa kịch liệt, khoé mắt muốn nứt ra.
Tôi không muốn chết!!
Tiếng phát thanh dùng một giọng điệu quỷ dị cười nhạo một tiếng, "Xem ra mọi người đều có ý kiến của mình ha! ”
"Một khi đã như vậy, tôi có thể cho các bạn một cơ hội khác!" Nó phát ra một tiếng ma sát chói tai.
Trong khi đó, dây leo trói tất cả mọi người bắt đầu lỏng lẻo với tốc độ đáng thương bằng mắt thường, tháo dây trói.
"Chỉ cần các bạn nhét tay gã vào axit sunfuric, cửa này vẫn coi như các bạn thắng!" Vương Thông trợn to mắt, trong lòng nhảy dựng lên, tính toán trốn chạy, nhưng còn chưa đợi gã bước chân ra, đã bị một nam sinh xông tới trước mặt bắt được cánh tay trái, Vương Thông kinh hãi, cư nhiên là tiểu đệ bình thường nghe lời nhất của gã.
Vương Thông luyện qua Taekwondo, gã quét chân một cái đá văng nam sinh.
Nhưng một giây sau đã bị một nam sinh khác xông tới bắt được chân phải, còn chưa đợi phản kháng, liền bị nữ sinh khác xông thẳng lên dùng ghế đập tới!
"Nhảy!" Một tiếng động lớn.
Vương Thông thân hình cả người không ổn định, bị đập vào lưng, ngã xuống đất, Vương Thông thậm chí có thể nghe được tiếng ghế đập tới, sau lưng gã là thanh âm gãy xương rất nhỏ.
"A a a a a!" Gã đau đến mức nhếch miệng.
Những người khác thấy thế, trái phải nhìn nhau một cái, lập tức không chút do dự đi lên trói buộc Vương Thông tay động chân loạn.
Vương Thông đừng nói giãy dụa, gã đã đau đến mức cả người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, tay phải đỡ eo mình, cuộn tròn trêи mặt đất.
"Nhanh lên! Lấy cái bình lại đây! "Trong đám người một nam sinh bắt đầu hô to, Vương Thông nhịn đau muốn tránh thoát, nhưng cả người gã đều giống như tán thành từng mảnh, khí lực cũng không dùng được, chứ đừng nói là muốn bắt lấy tay chân gã có tận năm sáu người, cho dù gã muốn động cũng không nhúc nhích được!
"Buông lão tử ra!" Vương Thông bắt đầu công kϊƈɦ đầu người gần nhất, nam sinh tức giận, cầm lấy cái ghế vừa rồi nữ sinh dùng lại một lần nữa hung hăng đập vào đầu Vương Thông.
"Phốc!" Cổ họng Vương Thông một trận mùi máu tanh, đầu choáng mắt hoa, trêи đầu đập ra một cái miệng máu rất sâu, gã giống như một con búp bê mất đi sinh mệnh, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, mà tay chân gã bắt đầu co giật không ngừng, dư lại tròng mắt còn có thể chuyển động trái phải.
Mọi người trước mắt giờ phút này tất cả đều hóa thân thành sài lang hổ báo, mỗi người đều hận không thể cắn xé một miếng thịt trêи người gã.
Oán khí của bọn họ, có bản năng sống sót, càng có tức giận bị áp bức.
Tiếu Trần cả người ngồi trong lòng Hứa Thăng, khóe mắt còn có nước mắt vừa mới cảm xúc kϊƈɦ động mà toát ra, tay cậu gắt gao nắm chặt lưng Hứa Thăng.
"Lúc đó, thống khổ sao?" Tiếu Trần thanh âm khàn khàn, có chút run rẩy hỏi.
Làm thế nào không đau đớn?
Bị mọi người nhục nhã, phỉ báng, tra tấn tinh thần còn thấu xương hơn nhiều so với sự sỉ nhục chịu đựng trêи □□, mà hắn trước khi chết lại càng bị tra tấn, hắn hận, dùng những lời ác độc nhất thế gian để nguyền rủa bọn họ, hận thù và oán hận thâm nhập vào tủy xương, máu và thù hận, mới là tội lỗi ban đầu cuối cùng hắn hóa thành lệ quỷ báo thù!
Hứa Thăng ôn nhu lấy tay vuốt ve mái tóc học trưởng, dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt đối phương, trong ánh mắt màu xám tràn ngập sự si mê, "Không đau. ”
Tiếu Trần nghẹn ngào.
Cậu không tin.
"Học trưởng, tôi có thể hôn anh không?" Khóe miệng Hứa Thăng hơi nhếch lên, vùi đầu lên vai Tiếu Trần, ngửi mùi cơ thể độc quyền trêи người học trưởng, ánh mắt có chút mê ly, mùi hương nhàn nhạt kia khiến hắn không khỏi kϊƈɦ thích đến chính mình.
Tiếu Trần không nói gì, vẻ mặt có chút ngốc trệ, không có cự tuyệt, càng không có phản kháng, chỉ là có chút mềm nhũn nằm oặt trong lòng Hứa Thăng.
Hứa Thăng nở nụ cười, hôn hôn hầu hết học trưởng, lại thuận thế hướng lên trêи, hôn lấy tai trái đối phương, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ vành tai, hắn có thể cảm nhận được sự run rẩy không tự chủ được của học trưởng trong lòng hắn, loại run rẩy vì bị cảm giác kϊƈɦ thích đến có chút tê dại.
Hứa Thăng rất thích tai trái của học trưởng, cho dù chỉ nhẹ nhàng thổi hơi cũng có thể khiến đối phương run rẩy, cho nên mỗi một lần, hắn đều thích ghé sát vào tai trái của học trưởng nói chuyện với cậu.
____________________________________________
Tác