"Tôi tin vào Đức Chúa Cha toàn năng, Đấng tạo nên trời và đất, tôi tin vào Chúa Giê Su Ky Tô, đứa con duy nhất của Đức Chúa Trời. Tôi tin vào Đức Thánh Linh, tôi tin vào Giáo Hội thánh và Đại Công, tôi tin vào sự kết nối của các thánh, tôi tin vào sự tha thứ tội lỗi, tôi tin vào sự sống lại của cơ thể, tôi tin vào vĩnh sinh! Amen!" Dương Mai Lệ đầu tiên vẽ một cây thánh giá trước ngực mình, cầm sợi dây chuyền thập tự giá treo trêи cổ mình, hai tay nắm chặt, trong miệng từng đợt từng đợt niệm cái gì, cả người đều chìm đắm trong cảm xúc của mình.
Một trận gió lạnh lẽo chậm rãi thổi vào, thổi vào da cổ cô, làm cho cô không khỏi rùng mình một trận, cô mở mắt vốn nhắm lại, quét mắt nhìn trái phải xung quanh phòng một lần.
Đồ nội thất đơn giản, phạm vi hoạt động trong phòng rất nhỏ, trêи tường có một đồ án ngôi sao năm cánh ngược, mà ở trung tâm của đồ án là một con dê. Thoạt nhìn cùng ngày thường trông cũng bình thường.
Dương Mai Lệ thu lại trái tim có chút hoảng sợ của mình, ánh mắt nhìn đến đầu giường, trêи đầu giường bày một con rối nữ sinh, mặc một chiếc váy Barbie màu hồng nhạt, hai mắt to kỳ lạ, thoạt nhìn lấp lánh hữu thần, chớp mắt cũng không chớp.
Dương Mai Lệ ôm cô vào lòng, không biết nghĩ đến cái gì, một mình khóc lên tiếng.
"Mẹ..."
"Tại sao mẹ không cần con..."
Dương Mai Lệ cả người chấn động, lập tức nắm lấy thuốc màu trắng trêи tủ đầu giường, tay chân luống cuống mở nắp thuốc ra, nuốt chửng hai viên, dưới ánh mắt tràn ngập ô thanh của cô, cả người bắt đầu run rẩy.
"Mẹ..." Nhưng lần này, giọng nói du dương truyền đến cũng không dừng lại vì cô uống thuốc, thậm chí thanh âm càng lúc càng lớn.
Ngoài cửa sổ sấm chớp sấm sét, gió thổi, mưa rào đập vào cửa sổ, phát ra âm thanh.
Dương Mai Lệ đột nhiên từ trêи giường đứng lên, một cỗ kình lực chạy ra ngoài, nắm lấy chiếc ô nắng đặt ở cửa, đạp dép lê không để ý chạy ra ngoài, cả người thoạt nhìn hoảng hốt lại hoảng sợ.
Cô là thuê nhà cũ, không có thang máy, trong khi cô sống trêи tầng 13.
Cũng không biết cô nghĩ như thế nào, một cỗ kình lực chạy xuống cầu thang, trong tay cầm ô, cả người giống như bị thứ gì đó không sạch sẽ đuổi theo.
"Bẹp." Có thể là do cô mang dép lê, chân phải của cô đột nhiên rẽ, cả người ngã về phía trước, mà chiếc ô trong tay cô cũng bị cô vứt bỏ, đầu tiên là đập lên cầu thang nên bắn ngược lại một chút, lại xoay vòng, trở nên dựng thẳng trêи không trung.
Đồng tử Dương Mai Lệ phản chiếu phần đầu chuôi dù, cả người không khống chế được ngã xuống, mà vị trí của chuôi ô đối diện với cổ họng nàng...
"Dương Mai Lệ chết rồi?" Vương Tinh cả người đều cứng đờ.
"Đúng..." Lương Kinh cũng có chút hoảng hốt, "Nghe nói là lúc cô vừa xuống lầu, cổ họng cả người bị ô dù đâm xuyên qua ”
"..." Vương Tinh bất giác sờ sờ cổ mình, hô hấp đều có chút loạn.
Cô quen biết Dương Mai Lệ hơn mười năm rồi, cô biết trạng thái tinh thần của Dương Mai Lệ, lúc học trung học, Dương Mai Lệ có chút bừa bãi, nói qua rất nhiều bạn trai, sau đó còn mang thai, bụng mỗi ngày lớn lên, còn không biết ba đứa trẻ là ai, cho đến khi bụng đã sáu tháng, thật sự không giấu được, mới bị người trong nhà kéo đến một bệnh viện tư nhân gà mờ phá thai, từ đó về sau tinh thần của cô suy kiệt, bắt đầu bệnh bệnh, thậm chí lấy danh nghĩa chuộc tội thờ phụng đạo Cơ Đốc, mỗi ngày đều cầu nguyên.
Dương Mai Lệ sở dĩ gia nhập xã đoàn này, cũng là được cô mời tới, bởi vì cô luôn luôn thần thần lẩm bẩm, ngay cả bạn bè cũng không có.
"Kết quả điều tra sơ bộ của cảnh sát bên kia là cô ấy bị bệnh huyễn thính, trêи mặt đất trong phòng còn có thuốc cô ấy uống còn sót lại, cho nên lúc xuống lầu thần chí hoảng hốt, mới"
Viên Trọng ở bên cạnh nghe xong nửa ngày nhịn không được, "Lương Kinh! Cậu không nói sự thật vào lúc này sao? ”
"Cái gì?" Lương Kinh có chút vô lực giương mắt lên, nhìn ra được gần đây hắn không có nghỉ ngơi tốt.
"Chuyện quái gì đã xảy ra với vụ tai nạn ngày hôm đó? Cậu đem các chi tiết giấc mơ của cậu nói cho mọi người biết, chúng ta không thể ngồi chờ chết trong lúc này! "Nhìn ra được trạng thái tinh thần gần đây của Viên Trọng cũng rất không tốt, vốn không tin loại sự kiện linh dị này giờ hắn cũng bắt đầu hoài nghi.
Mà Tiếu Trần chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên không nói gì, thoạt nhìn biểu tình nghiêm túc, có chút trầm tư.
Lương Kinh thở ra một hơi thật sâu, đầu đột nhiên nghĩ ra cái gì, đôi mắt lập tức mở to, "Tôi biết rồi! ”
"Cái gì?" Vương Tinh cả người đều tập trung tinh thần, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn Lương Kinh.
"Mấy người có nhớ thứ tự chỗ ngồi của chúng ta ngày hôm đó không?" Lương Kinh có chút kϊƈɦ động, thân thể có chút run rẩy,
"Mấy người chúng ta đều ngồi ở hàng cuối cùng! Tôi ngồi với Tiếu Trần, Vương Tinh và Dương Mai Lệ ngồi cùng nhau, Viên Trọng và Lý Hải Ba ngồi cùng nhau! ”. TruyenHD
"Đúng vậy! Không sai!" Viên Trọng gật gật đầu.
"Trong giấc mơ của tôi, khi tai nạn xảy ra, bởi vì nó quá đột ngột! Chỗ ngồi của Dương Mai Lệ và Lý Hải Ba là ngồi bên ngoài nên trước hết sẽ là người bị ném ra ngoài trước! Lý Hải Ba là người đầu