[ Sau khi con gái nhỏ của thương nhân phát hiện ra bức tranh, đêm đó liền sợ tới mức phát sốt.
Mà thương nhân càng thấp thỏm lo âu, hắn chưa bao giờ sưu tầm bức tranh kỳ quái này, rốt cuộc là từ đâu chạy ra đây?
Màn đêm buông xuống, trên đảo H lại lần nữa vang lên tiếng hát quỷ dị, người dân cảm thấy, không thể tiếp tục ngồi chờ chết!
Nhóm cư dân cầm lấy vũ khí trong nhà, tụ tập ở trước biệt thự của gia chủ quý tộc, chuẩn bị phá hủy bức tranh kỳ quái này.
Bọn họ hùng hổ đi vào gác mái biệt thự, lại xuất hiện một màn làm người ta sợ hãi.
Bức tranh đặt ở trong góc lúc này chỉ còn một bộ khung ảnh lồng kính, thiếu nữ bên trong đã biến mất không thấy đâu.
"Các người có nhìn thấy người yêu của ta không!.
.
"
"Vì sao lại không tìm thấy a!.
.
"
Một âm thanh vang lên phía sau lưng, nhóm cư dân không dám nhúc nhích.
Đột nhiên, một người trẻ tuổi đột nhiên rống lớn một tiếng, cầm chặt vũ khí trên tay vung tới phía sau lưng.
"A a a a!"
Tiếng thét chói tai vang lên trong biệt thự, người trẻ tuổi trừng lớn mắt, đôi tay run rẩy, vũ khí cũng rơi leng keng xuống đất.
Sau lưng hắn!.
.
Nào có thiếu nữ gì?
Lúc này vũ khí của hắn đã chém vào trên người vị gia chủ kia, máu đỏ văng khắp nơi.
Ánh trăng ôn nhu, vết máu nhiễm đỏ sàn nhà biệt thự!.
]
******
Xuyên Bách co quắp ngồi ở trên sô pha, không biết nên làm thế nào, sô pha dưới mông cực kỳ mềm mại, xúc cảm cực tốt, vừa thấy chính là hàng xa xỉ.
Cậu cọ cọ thuốc màu trên tay, sợ thuốc màu trên người dính vào sô pha.
"Không sao đâu, uống ly trà đi, anh sẽ thích.
"
Thương Lục đưa trà cho Xuyên Bách, tách trà có hoa văn phức tạp, thoạt nhìn nó đã vài năm tuổi.
Xuyên Bách tiếp nhận tách trà, nhìn quanh bốn phía: "Cảm ơn cô, bất quá!.
.
Ngôi nhà lớn như vậy chỉ có một mình cô ở thôi sao?"
Mắt đen Thương Lục tràn đầy ôn nhu, ynhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Xuyên Bách, khoảng cách hai người cực gần.
Xuyên Bách chỉ một thoáng liền đỏ mặt, quá gần!.
.
Cậu thậm chí có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Thương Lục!.
Trong mắt Thương Lục lóe lên: "Ừ!.
.
Tôi ở chỗ này một người!.
.
Cha mẹ tôi đều đã qua đời, người duy nhất làm bạn với tôi chính là anh trai.
"
"Anh trai?"
Trong lòng Xuyên Bách cả kinh, Thương Lục cư nhiên có anh trai!
Cậu không biết người đất nước này sẽ như thế nào, nhưng ở Long quốc, các anh trai đều rất quan tâm em gái mình, đặc biệt là khi em gái yêu đương, anh trai bọn họ quản càng chặt hơn.
Thương Lục đến gần cậu như vậy, nếu anh trai cô ấy thấy!.
.
Sẽ đánh cậu một trận đi?
Xuyên Bách gãi gãi đầu, muốn dịch xa Thương Lục một chút, Thương Lục lại một phen kéo lấy tay cậu.
"Không cần quan tâm tới anh ấy, y không biết những việc này, hiện tại trong phòng chỉ có hai chúng ta.
"
Thương Lục mở miệng giải thích, chỉ là lời này lại làm tim Xuyên Bách đập kịch liệt.
Thương Lục!.
.
Cầm tay cậu!.
Trong phòng!.
.
Chỉ có hai người bọn họ!.
Xuyên Bách cũng không dám nhìn về phía Thương Lục, trong lòng hoảng loạn vô cùng.
Thương Lục nhìn dáng vẻ này của cậu, mắt đen hiện lên một tia ý cười, cách cậu càng ngày càng gần.
Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm bên tai Xuyên Bách, thanh âm trầm thấp: "Xuyên Bách tiên sinh!.
.
Có thể vẽ cho tôi một bức tranh chân dung không?"
Ngữ khí Thương Lục rất dí dỏm, làm cho Xuyên Bách hoàn toàn đỏ mặt, chân tay luống cuống, muốn đứng dậy, cũng không biết làm sao, Thương Lục đột nhiên kinh hô một tiếng, một chút túm chặt lấy cổ áo cậu, hai người ở trên sô pha bày ra một tư thế ái muội.
Mắt Xuyên Bách cũng không dám nhìn loạn, cậu nằm ở trên người cô, tận lực muốn cùng cô kéo ra khoảng cách, nhưng dư quang liếc thấy xương quai xanh tinh xảo cùng chiếc cổ thon dài của nàng.
"Thực xin lỗi! Tôi!.
.
Tôi không phải cố ý!"
Cậu nằm ở trên đè Thương Lục, giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng Thương Lục lại ôm vòng lấy cổ cậu, khoảng cách hai ngườì nháy mắt bị kéo vào.
"Không sao cả!.
.
Vậy bồi thường!.
Vẽ cho tôi một bức tranh chân dung nha?"
Mắt đen Thương Lục nhìn chằm chằm cậu, sâu thẳm lại thâm thúy, phảng phất muốn hút cậu vào trong.
Hơi thở lạnh lẽo thuộc về đối phương ập vào trước mặt, Xuyên Bách cắn chặt môi dưới, có chút vô thố, chỉ có thể cúi đầu đáp ứng yêu cầu Thương Lục.
Thương Lục lộ vẻ vui sướng, lập tức buông lỏng cậu ra.
Xuyên Bách thở hổn hển, vội vàng đứng dậy, thần sắc hoảng loạn: "Ngày mai!.
.
Ngày mai cô lại đến! Hôm nay tôi có chút việc!.
Xin phép đi trước!.
"
Thương Lục nhìn chằm chằm bóng dáng cậu rời đi, khóe miệng gợi lên một độ cung, đột nhiên, biểu tình hắn biến đổi, chậm rãi cúi thấp đầu xuống, khi ngẩng đầu lần nữa, khí thế quanh thân như thể có chút thay đổi.
Lúc này Thương Lục giống như thay đổi thành người khác, cả người trở nên âm trầm, mắt đen tràn đầy điên cuồng, càng có nhiều hơn là ghen tỵ ngập trời.
Y gắt gao nắm chặt tay, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, sắc mặt âm trầm.
"!.
.
Không nghĩ tới a!.
Em gái của tôi!.
.
Không!.
Hiện tại hẳn là em trai!.
Mày cư nhiên cũng muốn cùng tao đoạt Tiểu Bách!.
"
"Đáng tiếc a!.
Tiểu Bách là của tao!.
"
Thật không thể tưởng tượng được a!.
Em trai y cư nhiên vẫn luôn lừa gạt y!.
Càng làm cho người ta không thể tiếp thu chính là, em trai y cư nhiên cũng muốn có được bảo bối của y!
!.
.
Nó có tư cách gì?
Mặc kệ như thế nào!.
Tiểu Bách vĩnh viễn là bảo bối của y!.
Đừng nghĩ cùng y đoạt! Đừng nghĩ cùng y đoạt!
Một khi đã vậy, dứt khoát liền không cho phép gia hoả đáng chết kia ra đây!
Thương Lục cười si ngốc, đôi tay che kín gò má, cười điên cuồng, mắt đen đều là hận ý.
Bên này khi Xuyên Bách trở về đến nhà, sắc trời đã bắt đầu ngả màn đêm, cậu thở hồng hộc, thả thùng dụng cụ trong tay ra, lau mồ hôi trên trán một phen.
Thương Lục vừa rồi cư nhiên ôm lấy cổ cậu!.
.
Khoảng cách thật sự quá gần!.
.
Cậu chưa bao giờ cùng người khác cách gần như vậy, đồng tính cũng không có.
Nghĩ đến đây, trong đầu cậu không khỏi hiện ra bộ dáng thiếu nữ, da thịt cô trắng nõn tinh tế, cổ thon dài, còn có hơi thở lạnh lẽo ập vào trước mặt!.
Ma xui quỷ khiến, cậu chậm rãi đi tới gác mái, lại lần nữa đẩy ra cánh cửa kia, thiếu nữ trong bức tranh vẫn đứng sững ở nơi đó.
Lúc này nàng đang lẳng lặng ở trong bức tranh, tươi cười ôn nhu.
Xuyên Bách chậm rãi bước đến trước bức tranh, vươn tay nhẹ nhàng vuốt be gương mặt thiếu nữ này.
"Có lẽ là duyên phận đi, tôi gặp một thiếu nữ, cô ấy giống có gương mặt giống hệt em vậy.
"
Xuyên Bách gục đầu xuống, dừng một chút: "Nhưng nàng hẳn không phải là em!.
"
Cậu vô lực rũ tay xuống, vui vẻ lúc gặp được thiếu nữ nháy mắt hoá thành hư không.
Đúng vậy, Thương Lục không phải thiếu nữ trong tranh, hai người chỉ là lớn lên giống nhau mà thôi!.
Chỉ là vì sao!.
.
Khi cậu ở chung cùng Thương Lục, trong lòng có chút ngọt ngào!.
.
Đại não cậu trở nên có