[ Lúc này biệt thự đã bị máu tươi nhiễm đỏ, thi thể đầy đất làm người ta không rét mà run.
Thiếu nữ cúi đầu, đứng yên lặng ở trong núi thi thể, biểu tình cô đơn: “Không phải......Đều không phải.....Em đi đâu rồi?”
Biểu tình đột nhiên trở nên điên cuồng: “Ngươi gạt ta.....Ngươi nói hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này!”
“Còn phải đợi bao lâu....”
Thiếu nữ vô lực ngồi ở trên mặt đất, đôi tay che mặt, hai vai run nhè nhẹ.
“Thực xin lỗi.....Thực xin lỗi.....Là ta sai...”
Thiếu nữ tóc rối tung trên mặt đất, thân hình dần dần trong suốt, bộ váy trắng tinh nhiễm đầy máu tươi.
]
******
Hôm sau, Xuyên Bách đã sớm tỉnh, cũng không biết có phải bởi vì chuyển tới nơi ở mới không, tối hôm qua cậu ngủ cực kỳ không an ổn.
Chỉ cần nhắm mắt lại, cậu liền cảm giác trong bóng tối tựa hồ có thứ gì đó nhìn chằm chằm cậu, cả đêm đều nơm nớp lo sợ.
Cậu vô lực đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu, thở ra một ngụm khí lạnh.
“Có người ở đây không?”
Dưới tầng vang lên tiếng chuông cửa, ngoài cửa truyền đến một giọng nam, Xuyên Bách nhìn thoáng qua điện thoại, hiện tại mới 7 rưỡi sáng, ai mà tới sớm như vậy, là ai đây?
Nghe thanh âm, đối phương là nam, nhưng ở chỗ này cậu không có bạn bè, việc chuyển nhà cũng không nói cho bất luận kẻ nào.
Xuyên Bách mang nghi hoặc trong lòng, vội vàng xuống tầng, từ mắt mèo cửa nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa là một thiếu niên dị quốc, tuổi xấp xỉ với cậu, một đầu tóc vàng, có đôi con ngươi màu xanh dương, thân hình cao lớn.
“Anh là ai?”
Xuyên Bách không dám tùy tiện mở cửa, rốt cuộc cậu một mình ở đất nước xa lạ, vẫn nên cẩn thận một chút.
Thiếu niên nghe được thanh âm cậu, mắt xanh lộ ra kinh hỉ, vội vàng nói: “Cậu là hộ gia đình mới chuyển tới nơi này đúng không? Tôi là người dân đảo H đây.”
Thiếu niên như là sợ cậu hoài nghi, giơ giơ đồ vật trên tay lên, đồ vật đóng gói vuông vóc, không biết là thứ gì.
Xuyên Bách có chút nửa tin nửa ngờ, từ mắt mèo nhìn lướt qua trên dưới thiếu niên.
Nhìn bộ dáng cậu ta.....Hẳn là không phải người có ý đồ gây rối đi? Nói thật, cậu không quá muốn mở cửa....Không biết vì sao, thiếu niên này cho cậu một loại cảm giác rất không thoải mái.
Nhưng nếu không mở cửa.....Khả năng sẽ gánh trên lưng cái thanh danh khắc nghiệt, tình cảnh ở trên đảo có thể càng khó khăn về sau.
Xuyên Bách nghĩ nghĩ, vẫn quyết định mở cửa, thiếu niên thấy cửa mở ra, trên mặt lập tức giơ lên một mạt cười: “Cậu là người Long quốc sao? Đây là tặng cho cậu, cũng không biết cậu có thích hay không?”
Thiếu niên đưa đồ vật cho cậu, Xuyên Bách vội vàng xua tay: “Không cần khách khí như vậy!”
Thiếu niên sang sảng cười một tiếng, nhét đồ vật kia vào trong tay cậu: “Không có việc gì, đây là một phần tâm ý của tôi, về sau chúng ta chính là hàng xóm!”
Cậu không dự đoán được người dân đảo H sẽ khách khí như vậy, làm cậu có chút luống cuống chân tay, cậu nhanh chóng mở miệng nói: “Nếu không cậu vào nhà ngồi một chút nha?”
Thiếu niên cũng không câu nệ, gật gật đầu, lập tức đi vào phòng khách sô pha ngồi xuống.
Xuyên Bách có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, người dân nơi này thật rất tự nhiên a!
“Anh trước ngồi một lát, tôi đi pha chén nước trà.”
Thiếu niên hơi hơi mỉm cười, gật đầu ý bảo, mắt xanh nhìn chằm chằm thân ảnh Xuyên Bách tiến vào phòng bếp, tiện đà dời đi tầm mắt, ánh mắt lạnh nhạt, bắt đầu nhìn quanh bốn phía.
Đây là biệt thự trong cốt truyện, hiện tại Thương Lục hẳn đang trốn ở chỗ nào đó.
Xem ra hắn đã sắp với tới thành công, pháo hôi tựa hồ đối với hắn có ấn tượng không tồi.
Xem ra cách thông qua trò chơi này cũng không phải rất khó.
Hắn khinh miệt cười một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Không sai, hắn chính là La Văn, chẳng qua hắn đang tạm thời mượn thân thể của người dân nào đó ở đảo H.
La Văn xem xét chung quanh hoàn cảnh, trong lòng đã hiểu rõ, trước mắt hắn là tầng một, tựa hồ không tồn tại hơi thở của Thương Lục.
Nhưng tầng hai lại rất cổ quái, ẩn ẩn có một cỗ hơi thở làm người ta không thoải mái.
La Văn nhìn về phía Xuyên Bách đang bận rộn trong phòng bếp, khóe miệng gợi lên một mạt cười.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, pháo hôi hẳn sẽ không tìm thấy cái cốc đi?
Hắn trước khi tới nơi này, đã nợ hệ thống điểm tích phân, đổi đạo cụ, có thể tạm thời đem đồ vật nào đó giấu đi, thời gian không dài, nhưng này cũng đủ để hắn thu hoạch tình báo.
Hắn tin tưởng chính mình nhất định có thể thông qua cái phó bản này, chỉ là một chút tích phân mà thôi, bất đắc dĩ chỉ đành như vậy.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng đi lên tầng hai.
Lúc này La Văn căn bản không đem NPC trò chơi để vào mắt, ở trong lòng hắn, NPC chẳng qua là người dẫn đường hắn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, liền tính là tức giận, về sau cũng có thể xoát lại độ hảo cảm.
Hắn hít sâu một hơi, đưa mắt bắt đầu đánh giá hoàn cảnh tầng hai.
Tàng hai không có gì dị thường, tranh trong phòng Xuyên Bách đều là tranh phong cảnh, Thương Lục hẳn sẽ không trốn nhờ ở trong đó.
Hết thảy quá mức với bình thường, bình thường tới nỗi làm hắn có chút sợ hãi...
“Kẽo kẹt....”
Gác mái đóng chặt không biết vì sao lại lộ ra một góc, cửa gỗ phát ra âm thanh quỷ dị.
Trong lòng La Văn nhảy dựng, tuy nói là trò chơi, nhưng cái cửa gỗ này đột nhiên tự mở ra, thật sự làm hắn sợ.
Hắn có chút sợ hãi, nhưng trong lòng càng thêm hưng phấn.
Cái game kinh dị này chế tác rất thật a! Khung cảnh quỷ dị, ngay cả hiệu ứng âm thanh cũng hoàn hảo như thế!
Khóe miệng hắn cong lên, sợ hãi trong lòng cũng biến mất.
Rốt cuộc.....Này cũng chỉ là một trò chơi mà thôi.
La Văn đẩy cửa gác mái ra, chậm rãi bước vào trong đó.
Trong gác mái là một mảnh đen tối, chỉ ẩn ẩn lộ ra một tia sáng từ ngoài cửa sổ, hắn mở công tắc điện bên tường, nhìn nhìn xung quanh.
Đột nhiên, hai mắt hắn trừng lớn, vui sướng trong mắt căn bản không thể che giấu.
Là bức tranh kia đúng không?
Từ góc độ hắn nhìn lại, ở chỗ góc tường có một bức tranh cao nửa người, mơ hồ có thể phân biệt ra trong tranh vẽ gì, La Văn có chút hưng phấn, vội vàng bước đến trước bức tranh.
Mà khi hắn thấy rõ ràng người trong tranh, vui sướng trong mắt dần dần tan đi, cau mày.
Không.....Không đúng.....Thương Lục rõ ràng là nam......Nhưng đây.....Là một nữ nhân....
Thiếu nữ trong tranh lúc này đang mỉm cười, mắt đen thâm thúy, cánh môi đỏ thắm như máu.
Hệ thống tựa hồ không nói cho hắn Thương Lục là nữ.....? Hơn nữa Thương Lục.....Hẳn cũng không muốn trốn ở trong tranh nữ nhân đi?
La Văn nhất thời suy nghĩ hỗn loạn, trong lòng rất bực bội.
Nguyên bản cho rằng tiếp cận pháo hôi là có thể tìm được Thương Lục, không nghĩ tới hết thảy đều là hắn ảo tưởng, không biết phương pháp tiêu diệt Thương Lục thì thôi đi, ngay cả tên đó trốn ở đâu hắn cũng không tìm thấy.
“Bỏ đi.....Trước thử xem sao!”
La Văn cắn răng một cái, từ trong lòng lấy ra một cái bật lửa.
Tuy rằng không biết phương pháp tiêu diệt Thương Lục, cũng không biết Thương Lục đến tột cùng trốn ở bức tranh nào, nhưng nếu Thương Lục sống ở trong tranh, hẳn là rất sợ lửa, nói không chừng đánh bậy đánh bạ liền vừa lúc tiêu diệt được y?
Hắn đối với ý tưởng của mình phi thường có tự tin, trong lòng kinh hoảng, ngay sau đó bật lửa, chậm rãi đến gần bức tranh..
“Ngươi đang tìm ta sao? Khanh khách....”
Thiếu nữ trong tranh đột nhiên nở nụ cười, bộ dáng dữ tợn vô cùng, hai tròng mắt như là lỗ máu, bộ váy trắng tinh bị máu tươi nhiễm đỏ, máu thậm chí còn tràn ra từ khung tranh.
La Văn lúc ấy đã bị dọa đến choáng váng, lảo đảo vài bước, phía sau đụng phải vật dụng trên gác mái, liền ngã xuống mặt đất, đau đớn sau lưng khiến hắn nhịn không được kêu lên một tiếng, tiện đà hai tròng mắt trừng lớn, không thể tin tưởng nhìn phía bức tranh.
“Sao....Sao lại.....”
Thiếu nữ càng cười dữ tợn, nàng chậm rãi đi ra từ trong bức tranh, đầu ngón tay chảy đầy máu xuống sàn nhà.
Thiếu nữ ngồi xổm xuống, nhẹ giọng mở miệng: “Làm sao vậy? Nói không nên lời?”
“Ngươi....Ngươi là Thương Lục?”
Thiếu nữ nghe vậy, thấp giọng cười, khi lại lần nữa giương mắt, trong mắt là hắc ám vô tận.
Đột nhiên, nàng vươn tay, một phen bóp chặt cổ La Văn, đầu ngón tay nắm chặt, mắt đen tràn đầy hưng phấn.
“A....Ặc...”
La Văn trừng lớn hai mắt, sắc mặt đỏ lên, hắn cảm giác chính mình sắp hít thở không thông, chỉ có thể liều mạng bẻ ngón tay Thương Lục ra, chỉ là vẫn không làm nên chuyện gì, đầu óc trống rỗng.
Hắn sắp chết sao...?
Tiếng cảnh báo của hệ thống không ngừng vang lên, não hắn đã nhức muốn chết.
“Có người ở đây không?”
Trên tầng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, trong lòng Thương Lục cả kinh, mắt đen hung hăng liếc xéo La Văn, ánh mắt tàn nhẫn, y đột nhiên buông lỏng tay, nhanh chóng đi vào bức tranh, lại vẫn là bộ dáng năm tháng tĩnh lặng kia.
La Văn được thả ra, chỉ có thể nằm trên mặt đấg từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, kịch liệt ho khan ra tiếng.
Trong lòng hắn cảm thấy rất may mắn, còn tốt.....Vẫn sống.....
“Anh đang làm gì!”
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng gào, La Văn giương mắt nhìn lại, nguyên lai là pháo hôi.
Xuyên Bách đối diện với ánh mắt của hắn, trong lòng là lửa giận không thể át xuống, con ngươi chứa đầy tức giận, sắc mặt đỏ lên.
Vừa rồi cậu ở phòng bếp cọ xát nửa ngày, chính là vì tìm cái cốc giấy, kết quả cốc giấy như là bị ai đó giấu đi rồi dường như, tìm nửa ngày mới thấy, chỉ là khi cậu rót nước xong, phòng khách nào còn bóng dáng thiếu niên kia?
Trong lòng cậu kỳ quái, cho rằng thiếu niên đã đi rồi, vừa mới chuẩn bị buông cốc giấy, lại nghe thấy trên tầng truyền đến âm thanh kỳ lạ.
Trong lòng cậu cả kinh, trong đầu nhanh chóng hiện lên bức tranh thiếu nữ, vội vàng lên tầng xem xét, lại phát hiện thiếu niên này tiến vào gác mái, đồ vật trong gác mái thậm chí bị hắn phá rơi đầy xuống đất.
Tầm mắt Xuyên Bách chuyển qua bên tay hắn, đồng tử căng chặt, bật lửa đang nằm lặng trên mặt đất.
“Chưa được người khác cho phép liền tự tiện xông vào gác mái, anh cảm thấy như vậy rất lễ phép sao?”
“Không.....Không có! Cậu nghe tôi nói này, bức tranh này không thích hợp...”
“Đừng nói nữa! Thỉnh anh mang theo đồ vật của mình rời khỏi nơi này!”
Xuyên Bách bị hắn làm tức giận đến cả người phát run, nguyên bản cho rằng hắn là nhiệt tình thành ý tới chào hỏi cậu, không nghĩ tới hắn cư nhiên tự tiện lên gác mái! Còn mang theo bật lửa!
La Văn thở hổn hển, lúc này chưa trấn định lại tinh thần, tim đập như nổi trống, vội vàng nhặt cái bật lửa trên mặt đất lên liền ngượng ngùng rời đi.
Chỗ ngực truyền đến tiếng tim đập kịch liệt, La Văn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu vừa rồi pháo hôi đến muộn một chút, khả năng hắn đã trực tiếp bị Thương Lục giải quyết!
Càng làm cho hắn không nghĩ tới chính là.....Thương Lục cư nhiên là nữ....! Không, không đúng, thanh âm y rất trầm thấp, không giống là nữ nhân......Chẳng lẽ Thương Lục là nam giả nữ?!
La Văn hoàn toàn ngốc, vì sao hệ thống chưa từng nói với hắn chuyện này! Làm hại hắn thiếu chút nữa cái mạng nhỏ này đều ném đi!
Lúc này hắn có chút mơ màng hồ đồ, muốn nói lại thôi.
“Tôi là.....La Văn, bức tranh này.....Thật sự rât cổ quái.....Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.”
La Văn ném xuống những lời này, hít vào một hơi, rời khỏi biệt thự.
Xuyên Bách cảm thấy có chút không thể hiểu được, cái gì cũng không nói, đóng cửa gác mái lại, biểu tình lạnh nhạt.
“Tôi nhìn người có cổ quái chính là anh.”
La Văn nhìn Xuyên Bách thần sắc lạnh băng trước mặt, trong lòng chỉ hy vọng pháo hôi có thể sớm ý thức được nguy hiểm.
Nguyên bản hắn vẫn luôn ngầm xem thường Thương Lục trò chơi này, nhưng hôm nay sau khi chạm mặt với Thương Lục, hắn mới biết được, sức mạnh của Thương Lục làm hắn không thể chống lại.
Ánh mắt kia của Thương Lục, hẳn sẽ không tính toán buông tha chính mình, hiện tại bảo vệ mạng sống vẫn quan trọng hơn, sau đấy lại đi điều tra phương pháp tiêu diệt Thương Lục.
La Văn nắm chặt nắm tay, lần đầu tiên ý thức được nguy hiểm đang đến gần.
Lúc này, trên cửa sổ gác mái ở biệt thự.
Thương Lục một bộ bạch y, đầu tóc tán loạn, mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng La Văn rời đi, ánh mắt tàn nhẫn, tựa hồ muốn xé nát la Văn ra thành từng mảnh.
Đáng giận.....Vì sao người cản trở hắn càng ngày càng nhiều!
Người này đến từ đâu....? Cư nhiên còn muốn tiêu diệt chính mình!
Vì so tất cả mọi người cản trở hắn? Nếu như vậy......Đều đi chết đi!
Bất quá....Trước khi tiêu diệt em trai ngoan của hắn.....Cần phải giải quyết gia hoả tên La Văn này!
Ánh mắt Thương Lục lạnh như băng hàn, lại chậm rãi bước vào trong bức tranh.
Trong gác mái là một mảnh yên tĩnh, tất cả sự việc vừa rồi phảng phất như không tồn tại.
Mà lúc này Xuyên Bách đang ở dưới tầng, cậu đứng ở bên cạnh cửa nhìn bóng dáng La Văn rời đi, trong lòng không biết là có tư vị gì.
Nguyên bản cậu cho rằng, La Văn nhiệt tình muốn cùng cậu trở thành hàng xóm, trở thành bạn tốt, nhưng kết quả thì sao, hắn bất quá là mang theo mục đích tiếp cận cậu.
Trong đầu cậu lại lần nữa hiện ra bộ dáng Thương Lục, lạnh lẽo trong lòng cũng dần dần tiêu tán.
Từ ngày hôm qua chuyển đến đến bây giờ, chỉ có Thương Lục là thật lòng muốn cùng cậu làm bạn bè, cô ấy còn mời cậu vào nhà uống trà...
Lúc này Xuyên Bách đã vứt hành động hôm qua của Thương Lục ra sau đầu, ở trong cảm nhận của cậu, Thương Lục là một cô gái ưu tú, ôn nhu thiện lương, không giuống với những người khác.
Xuyên Bách lắc lắc đầu, vô lực thở dài.
Về sau vẫn đừng tùy tiện mở cửa cho người khác, nếu không ngày nào đó xảy ra chuyện gì, hối hận cũng không kịp.
Nghĩ đến việc La Văn vừa mới làm loạn ở gác mái, trong lòng Xuyên Bách càng bực bội, cậu nhịn không được lẩm bẩm: “Sao lại có thể loại người như vậy, làm loạn gác mái còn phiền mình sửa sang lau dọn lại.”
Xuyên Bách thở ra một ngụm, chậm rãi bước đến gác mái, lại lần nữa mở cửa phòng ra.
Đồ vật La Văn tạp đổ vẫn nằm trên mặt đất, mắt nâu Xuyên Bách hiện lên một tia bất đắc dĩ, tiện đà ngồi xổm xuống bắt đầu thu thập lại mọi thứ.
Mà khi cậu đang chăm chú làm việc, lại không chú ý tới, thiếu nữ trong bức tranh ở phía sau, một đôi mắt đen đang gắt gao nhìn chằm chằm cậu.
Cậu cố hết sức dọn một cái hộp giấy, cũng không biết bên trong chứa cái gì, lại nặng như vậy!
Khó khăn lắm mới nâng hộp giấy lên, Xuyên Bách vừa mới chuẩn bị đặt lên trên rương gỗ để ở kệ, dưới chân không biết vướng thứ gì, không ngăn được mà lảo đảo ra sau.
Xuyên Bách tay mắt lanh lẹ, vội vàng đỡ vách tường bên cạnh, lúc này mới không bị ngã, nhưng hộp giấy trên tay, đã rơi bộp xuống đất, chia năm xẻ bảy, đồ vật bên trong giờ phút này rơi ra đầy đất.
“Chết rồi....!”
Xuyên Bách vội vàng ngồi xổm xuống bắt đầu thu thập những đồ vật trên mặt đất, nhưng ánh mắt cậu lại bị một quyển sách hấp dẫn, động tác cũng dừng một chút.
Cậu nhẹ nhàng phất đi lớp bụi ở trên, thấp giọng lẩm bẩm: “Người trong tranh....? Quyển sách này cư nhiên là chữ Long quốc.....”
Cậu nhịn không được mở cuốn sách ra, bởi vì hàng năm bị đặt ở gác mái, quyển sách này hơi hơi ố vàng, chữ cái cũng mơ hồ không rõ.
Đột nhiên, ánh mắt Xuyên Bách bị một hàng chữ nhỏ hấp dẫn.
“Thuật giấu trong tranh, cần lấy linh hồn để trao đổi, một đổi một....”
Xuyên Bách không rét mà run, trực giác mách bảo cậu tốt nhất không nên tiếp tục lật xem, cậu nhanh chóng đóng lại, luống cuống tay chân mà thu dọn những đồ vật khác, không dám nhìn một cái.
Cậu không biết vì sao trên gác mái sẽ xuất hiện cuốn sách như vậy, tất cả sự việc dường như được cố tình an bài tốt, nơi này là nước ngoài, sao lại xuất hiện cuốc sách về Long quốc?
Nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn, cậu nhịn không được chuyển ánh mắt lên người thiếu nữ trong bức tranh.
Thiếu nữ lúc này đang lẳng lặng ở bên trong, tư thái ưu nhã, khuôn mặt mỉm cười.
Hết thảy có phải quá mức trùng hợp không? Thiếu nữ này lớn lên giống y như đúc Thương Lục, La Văn lại điên điên khùng khùng nói bức tranh này không thích hợp, ở trên gác mái lại nhảy ra quyển sách này....
Xuyên Bách nắm chặt nắm tay, trong lòng cũng có chút sợ hãi, không dám nhìn về phía thiếu nữ, bước nhanh rời khỏi gác mái.
Thiếu nữ trong tranh nhìn bóng dáng Xuyên Bách, mắt đen tràn đầy cô đơn cùng không tha.
Bảo bối vì sao không nhìn y nữa? Trước đó vốn không phải như thế này.
Chẳng lẽ y trở nên xấu xí sao? Hay là nói gia hỏa kia đẹp mắt hơn y?
Thật chán ghét! Tên này xài chung một thân thể với y chưa tính! Cư nhiên còn câu dẫn bảo bối của y!
Y hiện tại thật muốn cởi bỏ bộ nữ trang nhân trên người, nhưng bảo bối sẽ phát hiện không thích hợp.....
Trong lòng y càng thêm ghen ghét, chỉ có thể nỗ lực áp xuống không khoẻ trong lòng.
Gia hỏa kia hẳn đã biết ý nghĩ của chính mình đi! Cho nên liều mạng muốn đoạt được quyền khống chế thân thể.
Y sẽ không để gia hoả đáng chết kia thực hiện được!
Bảo bối là của một mình y!
******
Hai giờ chiều, nắng vừa phải, Xuyên Bách đang ở trong vườn hoa bón phân cho những bông hoa hồng.
Cậu là người thích cái đẹp, nói ngắn gọn chính là một con nhan cẩu, những gì mỹ lệ cậu đều thích, hoa cũng thế, mà người cũng như thế.
“A, Xuyên Bách tiên sinh, anh cũng bón phân cho hoa hồng sao?”
Một thanh âm trầm thấp truyền đến, Xuyên Bách ngẩng đầu, là Thương Lục.
Đồng tử cậu co rút, trong lòng có loại cảm giác khác lạ, vội vàng buông chiếc xẻng trong tay, co quắp xoa xoa tay ở trên tạp dề.
Lúc Thương Lục tới tại sao lại không có âm thanh.....Giống như gió thổi qua vậy.
“Ừm, tôi rất thích hoa hồng.”
Nghe vậy, Thương Lục thấp giọng cười, mắt đen tràn đầy ôn nhu.
“Vậy sao? Anh thích là được.”
Thương Lục một câu không đầu không đuôi làm đầu óc cậu có chút bối rối, nhưng vẫn nói: “Vào nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
“Từ từ,” Thương Lục một phen túm chặt ống tay áo cậu, “Xuyên Bách tiên sinh đã quên sao? Ngày hôm qua đã đáp ứng sẽ giúp tôi vẽ tranh...”
Xuyên Bách ngẩn ra, Thương Lục không đề cập tới thì cậu cũng quên mất, còn có việc liên quan tới bức tranh ở gác mái, cậu cần phải hỏi Thương Lục một chút.
Thần sắc cậu đột nhiên có chút ngưng trọng: “Tôi.....Thương tiểu thư, có một số việc tôi muốn hỏi cô một chút.....! Mời cô qua đây một chút.”
Thương Lục nghiêng nghiêng đầu, làm như có chút khó hiểu, biểu tình nghi hoặc trên mặt chọc vào lòng Xuyên Bách, trên mặt cậu hiện lên đỏ ửng.
Thương Lục....Thật sự thật xinh đẹp....
Cậu lắc lắc đầu, ném những suy nghĩ tán loạn trong đầu, bước nhanh dẫn Thương Lục vào gác mái, mở ra cánh cửa kia.
Quả nhiên, thiếu nữ trong tranh vẫn ở kia, bộ dáng tựa hồ còn kém hơn so với trước đó, nhưng chỉnh thể ngũ quan không có gì biến hóa.
“Cô.....Cô biết người trong bức tranh là ai không? Kỳ thật ngày đó khi nhìn thấu cô, tôi phi thường kinh ngạc cũng là vì bức tranh này.”
“A, anh là nói bức tranh này sao? Chủ nhân trước đó của căn biệt thự này là họa sĩ, đây là bức tranh mấy năm trước hắn giúp tôi vẽ, không nghĩ tới lại đặt ở nơi này.”
Thương Lục đột nhiên nở nụ cười: “Đáng tiếc hắn đã cư trú tới nơi khác, còn là người rất tốt nữa.”
“Chỉ là...”
“Không phải nói sẽ giúp tôi vẽ tranh sao?”
Thương Lục đột nhiên đánh gãy lời cậu, tiến lên một bước tới gần cậu, không khí giữa hai người trở nên ái muội, hơi thở ấm áp của đối phương ở bên tai ở cậu.
Quá gần....Quá gần rồi...!
Gác mái nhỏ hẹp âm u, một loại không khí kỳ quái giữa hai người, Xuyên Bách còn có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của chính mình.
Trong khoảng thời gian ngắn Xuyên Bách có chút hoảng loạn, mắt cũng không dám nhìn Thương Lục: “Tôi.....!Chúng ta hiện tại liền đi thôi....”
“Xuyên Bách tiên sinh, mùi của anh anh.....Thật thơm.”
Thương Lục đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp, mắt đen thâm thúy, hô hấp càng nặng nề, chọc đến Xuyên Bách nhất thời không biết phải làm sao.
Trên người cậu tựa hồ không có mùi gì mà.....
“Tôi.....Thương tiểu thư....Chúng ta có phải có điểm gần quá rồi không.....”
Xuyên Bách quay mặt đi, không dám cùng Thương Lục tiếp xúc tứ chi, gương mặt đỏ ửng.
“Vậy sao? Tôi không cảm thấy.”
Dục vọng bên trong mắt Thương Lục tựa hồ sắp tràn ra, hắn chậm rãi vươn tay, cầm lấy tay Xuyên Bách.
Cảm giác được trên tay truyền đến ấm áp, Xuyên Bách nhịn không được trừng lớn hai tròng mắt.
Thương Lục.....Đang làm cái gì?
“Xuyên Bách tiên sinh, tôi thích anh.
Có lẽ anh sẽ cảm thấy tôi tuỳ tiện, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy anh, cũng không thể tự kềm chế.”
“Tuy rằng chúng ta mới quen biết mấy ngày, nhưng tôi cảm giác chúng ta tựa hồ đã quen biết từ đời trước, nếu anh không muốn cùng tôi ở bên nhau, không sao hết, tôi có thể chờ.”
Lời nói của Thương Lục hoàn toàn làm Xuyên Bách choáng váng, cô gái tốt như vậy, bỗng nhiên lại thích loại nam nhân như cậu?
Cậu không nằm mơ chứ.....Thương Lục sao có thể thích cậu.....
Xuyên Bách chậm rãi giương mắt, đối diện với cặp mắt đen của Thương Lục, thần sắc nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
“Thương tiểu thư, cô đừng nói đùa, cô