Trải qua 3 ngày căng thẳng, cuối cùng kỳ thi tốt nghiệp cũng đã kết thúc.
Sau khi thi xong, toàn bộ học sinh đều tung giấy ăn mừng, cả trường đều ngập trong một màu trắng xóa, kết thúc cuộc đời học sinh của bọn họ.
Ngoài cổng trường có rất nhiều phụ huynh hồi hộp chờ đợi con mình.
Khi cánh cổng vừa được mở ra, mọi người đều vẫy tay về phía những học sinh.
Những lời quan tâm, động viên xóa tan bầu không khí căng thẳng.
Lần này đến đón Hạ Hiểu không chỉ có Lâm Tương, mà còn có Hạ Tĩnh Thiên.
Hai người đứng cạnh nhau vẫy tay với cô.
Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một gia đình hạnh phúc.
Vậy thì hôm nay để cô ích kỷ một chút, chiếm lấy người ba này một ngày.
Cô chạy đến bên cạnh hai người, tươi cười nói:
"Con thi xong rồi, kết quả khá tốt, hy vọng sẽ đậu được nguyện vọng 1 đó."
Nguyện vọng 1 của cô là Học viện Mỹ thuật Trung ương.
Rất khó để có thể đặt chân vào ngôi trường này, nhưng mà cô đã cố gắng hết sức rồi, nếu không được thì đành chịu vậy.
Hạ Tĩnh Thiên mở cửa sau để Lâm Tương và Hạ Hiểu ngồi vào.
Ông ngồi ở ghế lái, nhìn lên cái gương nói chuyện với hai người:
"Ba đã đặt nhà hàng rồi, bây giờ chúng ta đến đó."
"Được." Lâm Tương trả lời ông
"Ba, hôm nay Tiểu Hâm không đến sao?"
Hạ Hiểu nhớ Hạ Hâm nói đến lúc cô thi xong sẽ đến đón cô cùng Hạ Tĩnh Thiên, nhưng bây giờ lại không thấy đâu.
Hạ Tĩnh Thiên đạp thắng dừng đèn đỏ rồi mới trả lời cô:
"Tiểu Hâm vốn dĩ muốn đi, nhưng lúc sáng mẹ nó lại muốn về thăm ngoại, nó đành phải đi theo.
À đúng rồi, nó có tặng quà cho con, để lát nữa ba lấy."
"Dạ được."
Hạ Tĩnh Thiên lại tiếp tục lái xe, còn cô và Lâm Tương ở phía sau trò chuyện.
Cô kể cho bà nghe việc ở trong phòng thi.
Nhìn cô nói nhiều như vậy, hai ông bà lại thấy vui hơn là phiền.
Cuối cùng Hạ Hiểu cũng chịu chia sẻ cuộc sống của mình với hai người rồi.
Ba người đến nhà hàng ăn cơm, nói chuyện rất vui vẻ.
Cũng gần 10 năm rồi, một nhà ba người bọn họ mới cùng ngồi chung bàn ăn cơm trò chuyện.
Hạ Hiểu trong lòng cũng rất vui, cô vô cùng trân trọng thời khắc.
Bởi vì sau này, chắc là rất khó lại có thêm một lần cùng ngồi ăn cơm như vậy.
Sau khi ăn xong Hạ Tĩnh Thiên đưa hai người về nhà.
Ông đưa quà của Hạ Hâm cho Hạ Hiểu, dặn dò cô vài câu rồi trở về.
Cô rất tò mò món quà của cậu, cho nên vừa vào nhà đã mở ra xem.
Quà của Hạ Hâm là một cái tượng sứ khắc hình một cô học sinh, trên người khoác đồng phục của trường Tam Trung.
Nhìn là đoán ra ngay, cái tượng này chính là cô.
Bên trong hộp quà còn có một tấm thiệp, viết mấy lời động viên cô.
Đứa em trai này cũng thật đáng yêu quá đi.
Nếu như không phải vì năm đó bị Hàn Tuyết Vân chèn ép, có lẽ hai chị em đã hòa thuận từ nhỏ rồi.
Nhưng bây giờ chuyện này không quan trọng nữa, hai người đến cuối cùng vẫn là nhận nhau rồi.
Buổi tối mọi người bắt đầu lên nhóm chat thông báo tình hình thi của mình mấy ngày