Cố Duệ mất tích 1 tuần, Hạ Hiểu cũng nhắn tin cho anh hết 1 tuần, nhưng một chút hồi âm cũng không có.
Một chút thông tin của Cố Duệ cũng không có, đến cả La Minh Viễn là bạn thân mà cũng không biết gì.
Cứ như người tên Cố Duệ chỉ tồn tại trong giấc mơ của cô vậy.
Sáng nay Lâm Tương đi làm trễ, bà đang trong bếp hấp sủi cảo.
Hạ Hiểu buổi tối ngủ không ngon, tới gần sáng mới ngủ được một chút thì lại thức giấc.
Cô vệ sinh xong thì đi xuống bếp, nhìn thấy mẹ vẫn còn ở nhà liền hỏi:
"Mẹ vẫn chưa đi làm ạ?"
"Ừ, nay mẹ đi trễ một chút.
Mẹ hấp ít sủi cảo, lát con lấy ăn nha."
"Con biết rồi, mẹ cứ đi làm đi, con ở nhà vẫn ổn mà."
"Được, được, mẹ đi đây.
Có gì thì cứ gọi cho mẹ nha."
"Con biết rồi."
Lâm Tương vặn nhỏ lửa lại rồi rửa tay, lấy túi xách chuẩn bị đi làm.
Hạ Hiểu ở trong này vừa canh chừng sủi cảo, vừa mở điện thoại xem thử anh có nhắn gì cho mình không.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng của Lâm Tương khiến cô tưởng như mình nghe nhầm:
"Hiểu Hiểu, Cố Duệ đến tìm con này."
Hạ Hiểu vừa nghe dứt câu đã vội tắt bếp rồi lao nhanh ra ngoài.
Cô sợ mình nghe nhầm, nhưng khi thấy người kia đứng ở ngoài cổng, cô mới dám chắc chắn bản thân nghe đúng.
"Hai đứa vào nhà đi, mẹ đi làm đây."
Hạ Hiểu dẫn Cố Duệ vào nhà, đi rót cho anh một ly nước.
Lúc nãy ở bên ngoài, nhìn anh trông rất mệt mỏi.
Anh mặc một chiếc áo sweater dày, khoác áo măng tô dài, đôi mắt đờ đẫn như mấy ngày rồi chưa ngủ, gương mặt cũng ốm đi rồi.
Cô đưa ly nước cho anh, lúc anh cầm lấy ly, vô tình chạm vào tay cô, bàn tay ấm áp thường ngày của anh bây giờ rất lạnh.
Cô không biết 3 ngày qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Cố Duệ tiều tụy đến như vậy.
Cố Duệ uống chút nước rồi đặt ly lên bàn, hai tay đan đặt trên đầu gối đan vào nhau, cúi đầu nói:
"Tin nhắn cậu gửi, tớ đã xem hết rồi.
Xin lỗi, mấy ngày qua đã khiến cậu lo lắng rồi."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cậu vậy?"
"Ông ngoại tớ...!mất rồi."
Hạ Hiểu nghe xong vô cùng bất ngờ, nhất thời không biết nên nói gì.
Cố Duệ nói ngày cuối cùng đi thi, ông ngoại đã mất rồi.
Nhưng mọi người lại giấu anh, đợi anh thi xong rồi mới nói.
Vì vậy, anh đã không được gặp mặt ông lần cuối.
Vừa thi xong, anh đã đặt vé bay sang Nhật, điện thoại cũng không mở lên.
Lễ tang kết thúc, hài cốt của ông được đưa về nước, chôn bên cạnh mộ của mẹ Cố Duệ.
Xong xuôi hết rồi, anh mới mở điện thoại ra xem, nhìn thấy rất nhiều tin nhắn của Hạ Hiểu.
Anh không cùng mọi người về nhà mà bắt xe đến nhà cô luôn.
"Lúc nhỏ, ông ngoại là người kể tớ nghe chuyện của mẹ.
Lúc tớ bị phạt, là ông ngoại xin cho tớ.
Bây giờ ông ngoại đi rồi, tớ thậm chí còn không thể gặp ông lần cuối."
Cố Duệ ôm chầm lấy cô, gục đầu lên vai cô.
Cô biết anh đang khóc, chỉ là không muốn người khác thấy.
Con người dù có mạnh mẽ đến đâu, thì khi người quan trọng rời đi, bản thân cũng sẽ không chịu nổi.
"Mẹ tớ đi rồi, ông ngoại cũng rời bỏ tớ."
Hạ Hiểu vòng tay ra sau vỗ lưng an ủi anh "Cậu còn rất nhiều người yêu thương cậu.
Ông ngoại cậu tuy đã đi rồi, nhưng tình thương của ông vẫn còn đó." Hạ Hiểu chỉ vào lồ ng ngực trái của anh "Nó nằm ở đây.
Chỉ cần cậu vẫn luôn nhớ đến ông, thì tình