Lúc phản ứng lại thì cả người Quý Anh đã ngã vào vòng tay của Phó Cảnh Thâm.
Chỉ cách nhau một lớp áo mỏng, nhiệt độ và hơi thở của anh cùng quấn lấy cô.
Quý Anh thậm chí còn có thể nghe được nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông trộn lẫn với nhịp tim của cô, truyền thẳng vào màng nhĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Anh thở nhẹ ra một hơi, ngước mắt lên liền thấy khuôn hàm tinh xảo của người đàn ông gần trong gang tấc.
Cô hơi buồn bực cắn m.ôi dưới. Rõ ràng là đang dò hỏi ý kiến của cô, vậy mà anh lại tiền trảm hậu tấu, bàn tay ở sau eo cô bóp chặt đến phát đau.
Quý Anh không biết nên đặt tay mình ở đâu, cổ tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên cánh tay của người đàn ông để giữ thăng bằng.
Quý Anh ngước mắt nhìn anh, giọng nói nhỏ dần: "Sao anh... Đột nhiên lại muốn ôm em?"
Ngoại trừ người nhà, cô chưa bao giờ tiếp xúc gần với người khác như thế này.
Nghĩ đến một khả năng, Quý Anh phồng má nhìn qua: "Anh không phải là uống nhiều rượu, mà là cố ý nha."
Phó Cảnh Thâm đột nhiên cười lên, ngay cả lồng ngực cũng run lên, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên sau đầu người trong lòng, ghé sát vào tai cô, khàn giọng nói: "Ừm, cố ý đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Anh mím môi, đưa tay nhéo nhẹ cánh tay người đàn ông một cái, hơi nâng cao giọng nói: "Vậy lần sau anh không được uống rượu nữa!"
Phó Cảnh Thâm lại cười lên một tiếng, hơi thở trong trẻo phả vào tai cô, mang đến một cảm giác ngứa ngáy, tê dại.
Quý Anh thật sự buồn bực, quay đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Anh không nghe thì bỏ đi."
Phó Cảnh Thâm lại nâng cằm cô lên, cẩn thận quan sát vẻ mặt tức giận của cô, lại ghé sát vào trầm giọng nói: "Anh chỉ nghe lời mợ Phó.”
Anh dùng đầu ngón tay mát lạnh vuốt nhẹ cái cằm trắng nõn của cô, khẽ cười nói: "Em có phải là mợ Phó không, hửm?"
Hai má Quý Anh nhanh chóng ửng hồng, cô kinh ngạc nhìn qua, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó tin: "Như này rốt cuộc là uống bao nhiêu rồi chứ?"
Phó Cảnh Thâm bướng bỉnh dường như nhất quyết phải có được một câu trả lời, lại hỏi thêm mấy lần.
"Hửm?"
"Em có phải không?"
Quý Anh: "..."
"Phải phải phải." Quý Anh nắm lấy ngón tay hơi chai sạn của người đàn ông đang đặt dưới cằm mình, bất lực nói: "Là em."
Sau khi được dỗ dành như vậy, Phó Cảnh Thâm mới nới lỏng cánh tay luôn ôm chặt cô từ nãy đến giờ.
Quý Anh ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm tràn ngập yêu thương của anh. Nói rằng làm cho Yến Hàng uống say, mà bản thân anh cũng say khướt.
Ít nhất thì lúc tỉnh táo, ngài Phó Tam nổi tiếng trong giới Bắc Kinh tuyệt đối sẽ không lộ rẻ dáng vẻ ngây ngốc đến trống rỗng như vậy.
"Ừm." Trong một khoảng yên lặng, Phó Cảnh Thâm đột nhiên trầm giọng mở miệng, đầu ngón tay thon dài lướt nhẹ trên má Quý Anh, lặp lại một lần nữa: "Là vợ của anh."
Mặt Quý Anh bị đầu ngón tay xoa xoa của anh làm cho nóng bừng, càng không chịu nổi ánh mắt đặc sệt như mực của anh, cổ họng cũng bắt đầu khô khốc, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mà bên ngoài, chiếc xe không biết từ lúc nào đã lái đến cổng nhà họ Quý, chậm rãi dừng lại.
Xe vừa dừng lại, tài xế đã mở cửa xuống xe, nháy mắt nói: "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Quý Anh có chút ngượng ngùng đẩy Phó Cảnh Thâm ra, nhắc nhở anh: "Về đến nhà em rồi."
"Ừm."
Mấy giây sau.
Quý Anh trong mắt tràn ngập sự nghi hoặc.
Anh ừm cái gì?
Ừm rồi thì buông tay ra đi chứ.
Quý Anh nhìn bàn tay vẫn còn ở trên eo của mình, nhẹ thở ra một hơi.
Sao người này bình thường vẻ mặt cứ như một tảng băng bị người khác thiếu nợ, uống rượu vào lại bám người như vậy?
“Anh ba.” Quý Anh lại chọc chọc vào cánh tay anh, nhấn mạnh: “Em phải về nhà rồi.”
Phó Cảnh Thâm nhướng mi lên nhìn cô, chậm rãi nói: “Nhưng anh vẫn chưa ôm đủ.”
Quý Anh hoàn toàn không còn bình tĩnh nữa. Biểu cảm trên khuôn mặt trắng nõn thay đổi mấy lần, vô cùng sinh động: “Vậy khi nào thì anh mới thả em ra?”
Ngón tay Phó Cảnh Thâm lướt nhẹ từ gò má trắng như tuyết đến đôi môi đỏ mọng như cánh hoa của cô.
Ngón cái nhẹ nhàng dừng lại đặt trên khóe môi cô, chậm rãi xoa xoa: “Hiện tại có thể buông ra, chỉ là….”
Anh đột nhiên dừng lại.
Quý Anh cảm thấy có một loại nguy hiểm đang chờ cơ hội tấn công đến, khóe môi bị anh chạm vào nóng như lửa đốt.
“Anh phải có một chút lãi chứ.”
Quý Anh nín thở, tiếp sau câu: “Lãi cái gì…” Cô đột nhiên im bặt.
Phó Cảnh Thâm đột nhiên xoay người sang, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đột ngột phóng to trước mắt cô, sau đó lập tức nghiêng người, một nụ hôn nhẹ như lông vũ rơi xuống khóe môi cô, đôi mắt chứa đầy sự kiềm nén.
Cái ôm, hơi thở, thậm chí là nụ hôn của Phó Cảnh Thâm bao bọc, quấn lấy cô.
Đôi mi thanh mảnh của Quý Anh run lên, cả người cứng đờ ngay tại chỗ, những ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn bám chặt vào ghế xe, căng thẳng đến mức không dám động đậy.
Cảm nhận được sự lo lắng của cô gái, đầu ngón tay Phó Cảnh Thâm nhẹ nhàng vuốt ve bên má cô, đôi mắt khôi phục lại một chút trong trẻo.
Anh lùi ra xa một chút, kết thúc nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước vừa rồi.
“Không quen sao?”
Đôi mắt Quý Anh đã dâng lên một tầng hơi nước mỏng, cô gật đầu, nhỏ giọng nói: “… Có chút.”
Quý Anh không biết, bộ dạng này của cô trong mắt Phó Cảnh Thâm lại càng khiến dụ,c vọng muốn chiếm hữu trong anh bộc phát.
“Xin lỗi.” Anh hít sâu một hơi, kìm nén thu lại ngón tay đang đặt bên má cô, Phó Cảnh Thâm hạ thấp giọng nói: “Chúng ta cứ từ từ.”
Quý Anh cụp mắt xuống, ngón tay rối rít siết chặt gấu váy sườn xám, rồi lại buông ra. Cô không hề bài xích Phó Cảnh Thâm đến lại gần, chỉ là nhất thời không quen với sự tiếp xúc đó.
“Xin lỗi, anh ba…” Quý Anh nắm lấy ống tay áo của Phó Cảnh Thâm, nhẹ giọng nói: “Em vẫn chưa sẵn sàng.”
Cô cẩn thận nhướng mi mắt, âm cuối như mang theo một cái bẫy: “Lần sau thử lại, được không?”
Đối mặt với ánh mắt ngây thơ của cô gái, trong lòng Phó Cảnh Thâm xuất hiện một sự áy náy lạ thường. Nhưng đây thật sự chỉ là một sự áy náy ít ỏi.
Cũng vào thời khắc này, anh cuối cùng cũng hiểu rõ sâu sắc điểm cuối cùng của “Châm ngôn chín chữ” của người xưa.
Phó Cảnh Thâm vén mái tóc hơi rối của Quý Anh ra sau, mặt không đổi sắc nói: “Hoa Anh Đào nói đúng.”
Ánh mắt anh lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô gái, đuôi mắt nhướng lên, nói từng chữ từng chữ: “Loại chuyện này, cần phải từ từ làm quen.”
“Thử qua mấy lần rồi sẽ quen.”
Đôi mắt Quý Anh vừa rồi còn do dự, trong phút chốc liền sáng lên. Cô biết mà, Phó Cảnh Thâm là một người tinh ý.
Cô nhẹ nhõm cong môi cười: “Anh ba, anh thật tốt nha.”
Phó Cảnh Thâm chỉnh lại tóc cho Quý Anh, giọng nói ấm áp: “Về đi.”
Quý Anh gật đầu, cầm túi xách lên, mở cửa bước xuống xe. Cô đứng ngoài cửa xe, trong màn đêm sâu thẳm vẫy tay chào anh, hai cánh tay trắng nõn đến chói mắt, phảng phất dưới ánh đèn.
“Anh ba, tạm biệt.”
“Ừm, tạm biệt.”
Nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của cô gái đã đi xa, Phó Cảnh Thâm mới kéo cửa sổ xe lên. Một lúc lâu sau, chiếc xe phóng đi.
Ngồi trên xe một lúc lâu, lúc Quý Anh về đến nhà đã gần 11 giờ rồi.
Không ngờ đến, vừa mở cửa, trên sô pha trong phòng khách còn có ba người ngồi.
Anh cả Quý Thâm đang ngồi trên ghế kế sô pha cúi đầu lướt lướt điện thoại, bố Quý Thiên Trạch giống như đang xem ti vi nhưng trên ti vi lại chiếu một bộ phim thần tượng mà ông không bao giờ xem, mà mẹ lại khoanh tay nhìn vào một điểm hư vô.
Ngay cả bộ phim yêu thích cũng không thu hút được sự chú ý của bà.
Nghe thấy tiếng động, ba người không hẹn mà cùng nhìn qua. Quý Thiên Trạch nhếch môi, lộ ra một nụ cười gượng gạo: “Về rồi à?”
Quý Anh nhấc chân bước đến: “Dạ bố, con về rồi đây.”
“Bố…” Cô nhìn bố mẹ và anh trai với đôi mắt ngập ngừng: “Sao mọi người còn chưa đi nghỉ nữa?”
Nếu như bình thường thì lúc này mọi người trong nhà ai cũng đều có việc riêng, trong phòng khách không có ai cả.
Quý Thiên Trạch cầm tách trà lên uống một ngụm, cười khan hai tiếng nói: “Bố vẫn chưa buồn ngủ.”
Vu Uyển Thanh cũng chỉ vào ti vi: “Bộ phim này cũng đang hay quá.”
Quý Anh lại nhìn sang Quý Thâm, anh ho nhẹ một tiếng: “Anh cũng đang coi phim với mẹ.”
“Ừm.” Quý Anh gật gật đầu, không nhịn được ngáp một cái, dụi dụi mắt nói: “Vậy con đi nghỉ trước đây.”
Quý Thiên Trạch phất phất tay: “Đi đi.”
Trước khi lên lầu, Quý Anh lại nhìn về phía ba người đang ngồi trên sô pha một cái. Ba người lần lượt ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc.
“Đi đi.” Cho đến khi Vu Uyển Thanh phất tay với cô: “Con gái ngoan mau đi nghỉ ngơi đi.”
Quý Anh mới gật gật đầu, chậm rãi bước lên lầu.
Cô không biết rằng khoảnh khắc cô vừa quay người đi lên lầu, vẻ mặt của ba người trên sô pha không hẹn mà cùng uể oải gục xuống.
“Thiên Trạch.” Vu Uyển Thanh che ngược thở dài: “Em vẫn không yên tâm về Anh Anh, nghĩ đến con bé cùng Cảnh Thâm ra ngoài vào buổi tối, lòng dạ của em liền bức bối lo sợ.”
Nói đến đây, bà ấy lại vội vàng hỏi Quý Thiên Trạch: “Em lúc nãy không thể hiện ra, không có làm cho Anh Anh áp lực đúng không?”
Vẻ mặt Quý Thiên Trạch ủ rũ, buông tách trà xuống, thở dài: “Không nói đến em, lòng anh cũng như nghẹn lại.”
Quý Anh chính là bảo bối của ông ta, kết quả buổi tối lại bị Cảnh Thâm đưa ra ngoài, lúc quay lại còn đậu xe trước cửa nhà một lúc lâu.
Ông ta thậm chí không thể nghĩ đến họ làm cái gì ở ngoài đó, nghĩ đến đã thấy đau tim.
Hai người thất thần nhìn nhau, không hẹn cùng lộ ra một nụ cười khổ.
Quý Thâm từ đầu đến cuối bất động nhìn điện thoại lúc này ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: “Thứ sáu tuần sau là lễ đính hôn của Anh Anh.”
“Đây là đại sự, chúng ta không gọi thằng Hoài về sao?”
Nghe đến câu này, Quý