Vào một buổi chiều nhàn hạ nọ với cái nắng khẽ khàng yên tĩnh, nhà họ Quý giờ đây đang chìm đắm trong vẻ yên bình, chỉ nghe thấy tiếng gió luồn vào tán lá cây anh đào, tạo ra mấy tiếng vang sàn sạt.
Đột nhiên, một chiếc xe thể thao nổi bật màu xanh ngọc xé gió chạy đến từ cuối con đường, kéo theo mưa rền gió dữ. Chiếc xe đột nhiên dừng lại ở trước cổng lớn.
Quý Hoài rời khỏi tay lái, anh ấy bước xuống xe rồi đóng sầm cửa lại, tay tháo kính râm xuống, híp mắt nhìn căn nhà trước mặt mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người làm đang tưới hoa thì chợt nghe thấy tiếng động, vội vàng đi ra thăm dò, nhưng chỉ vừa nhìn thấy chuyện đang xảy ra thì bỗng trợn tròn mắt.
Quý Hoài bước vào cửa, thấp giọng hỏi người làm: "Ở nhà hết đúng không?"
"Có, có." Người làm vội vàng đáp lời: "Hôm nay là cuối tuần, ông chủ ở nhà nghỉ ngơi. Về phần cậu cả thì cũng đã trở về từ trưa rồi ạ."
Nghe xong, Quý Hoài nhoẻn miệng cười lạnh, sải bước đi về phía cửa lớn.
Cùng lúc đó, nhà họ Quý cũng lại một lần nữa quay về vẻ yên bình vốn có. Buổi trưa là thời điểm mà Quý Thâm nghỉ ngơi, anh ấy cầm tập tài liệu bước xuống cầu thang.
Một tiếng "cạch" vang lên, cửa lớn bất ngờ bị ai đó mạnh tay đẩy ra. Thân hình người nọ cao lớn, đối lập với ánh mặt trời, đầu tóc màu xanh lam được hớt ngắn càng làm cho ngũ quan thêm phần tinh xảo.
Quý Thâm nhìn lướt qua phía cửa, sau đó lại làm như không có chuyện gì mà tiếp tục đi xuống lầu, lạnh lùng giễu cợt: "Còn biết đường về nhà sao."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như nhớ tới chuyện gì đó, khoé môi anh ấy lại đột nhiên cong lên, lơ đãng cười: "Không phải nói là không lấy được giải sẽ không về nhà sao? Bây giờ giành được giải gì rồi?"
Quý Thâm vừa nói vừa bước về phía sô pha, nhẹ nhàng đặt tập tài liệu lên bàn thuận miệng suy đoán: "Cây Cọ Vàng à?"
Quý Hoài không nhịn nổi nữa, tức giận lớn tiếng: "Quý Thâm!" Anh ấy xắn tay áo, từ trên cao nhìn xuống anh mình, đôi mắt tràn ngập lửa giận: "Anh đừng có mà lảm nhảm, vì có chuyện cần hỏi nên hôm nay em mới tới."
"Tại sao lại gả Anh Anh cho cái thằng già Phó Cảnh Thâm đó? Rốt cuộc là chủ ý của ai?!"
Quý Thâm đang lơ đãng lật văn kiện, nghe vậy thì đưa mắt sang phía người kia: "Là chủ ý của ai thì sao? Em có thể thay đổi được gì à?"
Quý Hoài nghiến răng, nắm tay đang siết chặt vì tức giận mà run lên. Sau đó lại hít sâu một hơi, suy sụp ngồi lên sô pha: "Em không đồng ý." Khoé mắt Quý Hoài hồng lên, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: "Có phải vì Quý thị nên anh với bố mới bắt em ấy liên hôn không?"
"Chuyện này làm sao có thể chứ? Em ấy chỉ mới hai mươi tuổi thôi!" Nói tới đây, không chỉ mỗi khoé mắt anh là có chút sắc hồng, mà ngay cả chóp mũi cũng lập tức đỏ lên.
Quý Thâm khép lại văn kiện: "Nếu đây là ý muốn của Anh Anh thì sao?"
"Em không tin." Quý Hoài cúi đầu, gương mặt vô cùng lạnh lẽo: "Em không đồng ý, dù là lý do gì em cũng không đồng ý.”
"Chuyện này chưa tới lượt mày có ý kiến." Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ phía cầu thang, Quý Thiên Trạch cất bước xuống lầu, cặp mắt lạnh lẽo dừng trên người Quý Hoài, lúc này đang ngồi xếp bằng trên ghế sô pha.
Quý Hoài nghe thấy thì quay đầu lại nhìn, trong giây phút cặp mắt hai cha con giao nhau, cơ bắp toàn thân của anh đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Mày trở về đây làm gì." Quý Thiên Trạch vừa nói vừa sửa lại cúc áo nơi cổ tay, gương mặt tràn ngập vẻ lãnh đạm.
Quý Hoài trào phúng bật cười: "Cũng chẳng phải là tìm bố."
Sắc mặt Quý Thiên Trạch trầm xuống, ông đưa tay chỉ ra phía cửa: "Cút đi."
Hai bố con ba năm không gặp mặt, hôm nay vừa thấy nhau đã lập tức giương cung bạt kiếm, Quý Thâm thấy cảnh này cũng chỉ có thể liếc mắt cảnh cáo em mình một cái: "Em bớt nói chút đi."
Quý Hoài thuận tay lấy kính râm đặt trên bàn đeo lên, tự giễu cười cợt.
"Toàn thành phố đều biết chuyện Anh Anh kết hôn, chỉ có mình tôi là chẳng hay biết gì. Tôi hỏi các người, tới khi nào tôi mới được các người coi trọng một chút đây?"
Cuối cùng, anh cũng không nhịn được mà cười lạnh một tiếng: "Gia đình mà như thế thì tiếp tục ở lại làm gì chứ."
Quý Thiên Trạch bị lời của con trai mình làm cho tức giận, ông lạnh lùng thốt ra một câu: "Quý Hoài, nhà họ Quý này không nợ mày, không muốn ở lại thì cút đi! Hôn sự của Anh Anh không liên quan gì đến mày!"
Quý Thâm khép mắt lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra. Anh không thông báo chuyện hôn sự cho Quý Hoài là vì muốn đứa em trai này trở về nhà, nào biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này chứ.
"Anh Hoài…" Quý Thâm đang chuẩn bị nói gì đó thì phía cầu thang đột nhiên truyền đến giọng nói của một cô gái, nom vô cùng vui mừng.
Quý Anh đứng chôn chân trên cầu thang, đầu tóc đen nhánh trông hơi rối bời, gương mặt vừa nhìn vào đã biết vừa tỉnh ngủ, thế mà lúc này lại cười đến hai mắt đều cong lên: "Anh hai, cuối cùng anh cũng về rồi."
Trong nháy mắt, không khí căng thẳng trong nhà dường như vì một câu nói của cô mà lập tức dịu lại.
Gương mặt đầy lửa giận của Quý Hoài nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt hơi mất tự nhiên, một lúc lâu sau anh ấy mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, gật đầu cất tiếng: "Ừm."
Quý Thiên Trạch cũng ho nhẹ một tiếng thu lại vẻ mặt tức giận, trong nháy mắt đã biến thành người bố dịu dàng trước mặt con gái.
Quý Anh chậm rãi chạy đến chỗ anh, vui vẻ đưa tay nâng mặt Quý Hoài, cái đầu nhỏ bất mãn mà ngước lên: "Anh hai gầy đi rồi."
Nhìn gương mặt Quý Anh đang gần trong gang tấc, Quý Hoài cũng chẳng còn chút tức giận nào nữa, nhưng khi tưởng tượng đến hôm cô phải gả đi, trái tim của anh ấy lập tức đau đến mức nhỏ máu.
Em gái của anh ấy tốt như vậy, dựa vào cái gì mà phải gả cho cái thằng già kia!
Quý Anh vội vàng bảo người hầu đi pha trà, sau đó kéo bố và anh trai cùng ngồi xuống ghế, còn bản thân ngồi ở giữa hai người: "Nào nào, đến đây đi, chúng ta vừa ăn trái cây vừa tâm sự."
Quý Thâm ngồi đối diện bọn họ, lúc này đang vô cùng hứng thú mà nhìn hai con người nào đó khó chịu khi bị Quý Anh lôi lại ngồi gần nhau.
Bỗng dưng, Quý Thâm lại nghĩ đến chuyện gì đó, ý cười trên mặt trong nháy mắt liền tan biến đi. Cái nhà này, không thể nào không có Quý Anh được.
Tuy Phó Cảnh Thâm là một thằng già, nhưng anh lại quá có điều kiện.
"Anh hai." Quý Anh bóc cho anh ấy một quả nho, ngước mắt hỏi anh: "Buổi tối ngày mốt anh có đến không?"
Quý Hoài cắn mạnh quả nho, nghiến răng nói: "Có chứ, làm sao có thể thiếu anh được."
Quý Anh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi, nếu không chỉ có thể chờ hôn lễ thôi."
Giọng nói của anh ấy không kìm được mà trở nên chua xót: "Anh Anh, em thật sự phải gả cho gã ta sao?"
"Anh hai." Quý Anh kiên nhẫn nói: "Anh đừng có ôm thành kiến quá lớn với anh ba như vậy, anh cứ thử tiếp xúc với anh ấy đi, anh sẽ phát hiện rằng anh ấy không giống như những gì mà người khác nói đâu."
Lời cô nói chẳng lọt được vào tai Quý Hoài chút nào, bởi trong đầu anh ấy lúc này đã có một ý nghĩ khác.
Rằng Quý Anh đã bị cái thằng già kia tẩy não mất rồi.
Quý Hoài ở nhà họ Quý đứng ngồi không yên, chỉ cần anh nghĩ đến cảnh tượng lúc Quý Anh phải gả đi đã không khắc chế được mong muốn