“Ưm…” Tô Ngọc Cầm vừa cử động thì một trận đau đớn truyền đến khiến cô nhíu mày.
Cả cơ thể có cảm giác như bị xe cán qua làm cho cô nhịn không được thở dài một tiếng.
Cô đưa tay xoa bóp thái dương của mình.
Đầu đau muốn nứt ra.
Sau đó Tô Ngọc Cầm cảm thấy bản thân có chút khó thở như có gì đó đè nặng trước ngực cô vậy.
Cảm giác khó chịu ấy khiến Tô Ngọc Cầm huơ tay múa chân loạn xạ.
Đôi tay vùng vẫy khắp nơi như muốn đẩy ra hoặc như muốn bắt lấy chăn.
Tô Ngọc Cầm sắp nghẹn chết rồi, cái gì mà làm cô khó chịu như vậy?
Đang lúc cô không biết thế nào để thoát khỏi con quái vật nóng bỏng này thì một giọng trầm khàn vang lên bên cạnh khiến cô giật mình.
“Đừng lộn xộn, anh muốn ngủ tiếp.”
“Nhưng mà em không thở được!”
Tô Ngọc Cầm không tự giác được trả lời.
Lời đối thoại kỳ lạ khiến cho Tô Ngọc Cầm ngơ ngác năm giây sau đó chợt nhận ra… giọng nói trầm khàn… anh… đàn ông??? Vốn còn buồn ngủ Tô Ngọc Cầm ngay lập tức giật mình tỉnh lại.
Cô mở bừng mắt quay đầu nhìn về phía bên cạnh, ngay sau đó dùng ánh mắt không thể tin tưởng được trừng anh ta.
“Dương Kỳ, tại sao anh… anh….
lại ở trên giường của tôi?”
Nói rồi, Tô Ngọc Cầm vén chăn lên và đúng như cô dự đoán trên người cô không có một mảnh vải nào cả.
Không những thế trên người, đặc biệt là ngực là chi chít những nốt dâu tây có đậm có nhạt.
Là một người trưởng thành kiếp trước đã từng trải qua chuyện vợ chồng, cô liền biết hôm qua hai người bọn họ kịch liệt như nào.
Nhưng mà điều này cũng không thể trách Dương Kỳ được ai bảo cơ thể của Tô Ngọc Cầm non mềm như vậy.
Dương Kỳ chạm nhẹ một cái đã đỏ ửng lên.
Đến giờ này Tô Ngọc Cầm không thể không tin cô và Dương Kỳ thực sự đã xảy ra quan hệ với nhau.
Dương Kỳ vươn tay một cái, Tô Ngọc Cầm vốn đang ngơ ngác liền nằm gọn trong lòng anh.
Anh mỉm cười nhìn cô gái nhỏ với đôi tai đỏ ửng, khuôn mặt sắp nhỏ ra máu kia, cúi người hôn lên trán cô một cái.
“Em nói xem tại sao hai chúng ta lại ở đây?”
Vốn dĩ sáng nay anh thức dậy từ rất sớm, liền phát hiện hôm qua tất cả mọi chuyện đều không phải do anh nằm mơ mà nó thực sự xảy ra.
Khi biết được điều này đầu tiên anh vô cùng vui sướng, nhưng giây tiếp theo liền sợ hãi.
Sợ rằng cô sẽ tức giận, sẽ phủi sạch mọi quan hệ hoặc là hối hận vì đã trải qua một đêm cùng anh.
Vì thế khi Tô Ngọc Cầm tỉnh anh liền vội vàng nhắm mắt lại, tuy nhiên hiện tại nhìn cô nằm gọn trong lòng anh, như thể cô chính là sinh ra cho anh thì anh ngay lập tức quyết định.
cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù cô quên hết mọi chuyện anh cũng sẽ không buông tay.
Tô Ngọc Cầm kéo chăn trùm cả người lại nhìn người đang ôm mình, lắp bắp: “Chúng ta… chúng ta…”
Ánh mắt cô chạm phải vết thương như mèo cào ở vai phải của Dương Kỳ ngay lập tức tránh né.
Đúng lúc này chuyện tối qua như một thước phim chạy dài trong đầu Tô Ngọc Kỳ.
Hình ảnh hai người cuốn lấy nhau không phân biệt được cùng giọng nói trầm khàn như dỗ dành vang lên bên tai Tô Ngọc Cầm khiến hai tai cô càng đỏ hơn.
“Em nghĩ đến cái gì mà mặt nóng như vậy?” Hai mắt nhìn trái nhìn phải còn không dám nhìn thẳng vào anh làm Dương Kỳ nghi ngờ cô có phải thực sự nhớ được mọi chuyện không?
“Không… không có…” Tô Ngọc Cầm lắc lắc đầu, Dương Kỳ thắt chặt tay lại làm cô càng dính sát vào người anh.
Mà Tô Ngọc Cầm bởi vì xấu hổ nên vẫn chưa nhận ra.
“Có phải là chuyện… tối qua?”
Dương Kỳ xấu xa thổi khí vào tai Tô Ngọc Cầm, cô giật mình đẩy anh ra lại không ngờ Dương Kỳ không để ý lăn xuống giường.
Tô Ngọc Cầm nhân lúc này chạy vào nhà tắm không quên bỏ lại câu “Lưu manh!”
Đợi đến khi cô đi ra ngoài, Dương Kỳ đã không còn ở phòng ngủ điều này làm Tô Ngọc Cầm thở ra một hơi.
Cô nhìn quanh phòng một lần, phát hiện không biết từ lúc nào anh đã dọn dẹp toàn bộ quần áo mà hai người mặc tối qua mang đi đâu mất.
Tô Ngọc Cầm ngó đầu ra ngoài cửa, chỉ thấy trên bàn ăn có bày sẵn đồ ở đó.
Lúc này bụng của cô dường như ngửi được mùi thơm ở đó mà phối hợp kêu hai tiếng.
Tô Ngọc Cầm xác nhận lại hai lần thấy Dương Kỳ không ở đâu mới dón dén bước ra ngoài.
Nhìn thấy đồ ăn trên bàn Tô Ngọc Cầm không khỏi cảm thán may mắn những món này đúng lúc cô đang thèm.
“Dương Kỳ… Dương Kỳ…” Cô khẽ gọi để chắc chắn anh không còn ở đây, tránh cho đang ăn mà bị bắt quả tang.
Đáp lại cô là tiếng tích tắc của đồng hồ, thấy