“Lưu manh!” Tô Ngọc Cầm xấu hổ đẩy anh ra, muốn đứng dậy nhưng vừa mới đứng lên đã lảo đảo may mắn Dương Kỳ luôn để ý đến cô mới đỡ kịp.
Nếu không Tô Ngọc Cầm đã ngã xuống sàn.
“Làm cái gì vậy hả? Em có biết em ngã xuống sẽ có chuyện gì xảy ra không hả?” Dương Kỳ trầm giọng, mặt mày tối lại khiến Tô Ngọc Cầm chột dạ.
Cô lắp bắp nhìn anh nói: “Tại… tại… tại anh chứ bộ! Nếu không phải… không phải…” Tô Ngọc Cầm bỗng không nói được nữa, cô đỏ mặt trừng mắt nhìn anh.
Vốn lúc đầu Dương Kỳ còn khó chịu vì cô không cẩn thận nhưng khi nghe được lời Tô Ngọc Kỳ nói anh liền mỉm cười, nhấc bổng cô đi về phía giường.
Tô Ngọc Kỳ thấy anh như vậy cũng không dám nói gì, dù sao cô cũng có chút mệt, đi ngủ cũng được.
May mắn mấy ngày nay được nghỉ, Tô Ngọc Cầm thở dài.
Khác hoàn toàn với sự ngọt ngào cùng chút bí bách của Tô Ngọc Cầm và Dương Kỳ.
Hứa Y Y lại chật vật như chó nhà có tang, từ sau ngày hôm đó cô ta gần như bị tất cả các nhãn hàng hủy hợp đồng.
Ngay cả những người vốn dĩ trước đó luôn nịnh bợ cô ta cũng quay đầu đi.
Hứa Y Y đầu bù tóc rối ngồi trên giường, gương mặt tái mét, xanh xao như thể người không hồn.
Cô ta nghĩ nát óc cũng không ra tại sao Trần Tuyết lại biết chuyện này.
Rõ ràng ngoài cô ta và quản lý Vu thì không ai biết được việc này.
Là ai đã báo cho bà ta? Nếu cô ta biết được dù có chết cô ta cũng phải lôi kẻ đó xuống địa ngục cùng.
Đúng lúc Hứa Y Y đang khổ sở thì điện thoại của cô ta vang lên nhưng lúc này cô ta không muốn bắt máy.
Tất cả những cuộc gọi trước đều là của đám fan tệ hại kia gọi đến để chửi rủa, mắng mỏ cô muốn cô trả lại toàn bộ số tiền mà họ đã chuyển cho cô nên Hứa Y Y liền dứt khoát muốn tắt máy.
Tuy nhiên vừa chạm vào, cô ta liền bị số điện thoại này thu hút.
Không biết ở đâu cô ta từng nhìn thấy số điện thoại này, đang lúc Hứa Y Y chìm vào trong suy nghĩ của bản thân thì một tin nhắn được gửi đến.
Cô ta trượt tay ấn mở, người này nói rằng biết người đứng đằng sau khiến cô ta thân bại danh liệt.
Hứa Y Y nhíu mày, cho rằng là trò đùa của một ai đó song nghĩ đến bản thân mình không còn gì để mất cô ta liền gọi lại theo số máy vừa rồi.
“Hứa tiểu thư, mới vậy mà cô đã quên tôi rồi sao?”
Tiếng chuông vừa vang lên, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng cười man rợ cùng đáng khinh của một người đàn ông.
Hứa Y Y vừa nghe liền biết ông ta chính là Đầu Hổ - người cô ta từng thuê để đe dọa một nữ minh tinh khi cô ta tranh thảm đỏ của cô.
Biết ông ta không phải người tốt lành gì, Hứa Y Y định cúp máy nhưng dường như Đầu Hổ biết được ý định của Hứa Y Y nên đã dành trước một bước.
“Hứa tiểu thư sao lại gấp gáp như vậy, tôi có dành cho cô một lễ vật, gọi là quà gặp mặt.
Nó đã nằm sẵn trong mail của cô, nếu cô thích nhất định phải gọi lại cho tôi.”
Dứt câu, ông ta không đợi Hứa Y Y hiểu chuyện gì mà cúp máy.
Hứa Y Y không hiểu chuyện gì nghi ngờ mà mở máy tính ra, khi nhìn thấy những thứ trên đó, cô ta gần như muốn phát điên.
“Tô Ngọc Cầm, mày thật sự quá đáng! Sao mày dám làm vậy với tao cơ chứ!”
Nhìn những bức ảnh chụp trợ lý Vương cùng người của Trần Tuyết gặp mặt, Hứa Y Y ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
Cô ta biết clip lần trước là do Dương Kỳ giúp đỡ Tô Ngọc Cầm nhưng cô không ngờ anh ta lại có thể làm tới mức này.
Vì Tô Ngọc Cầm mà không tiếc làm những chuyện thấp hèn này.
Nghĩ đến những gì mình đã chịu đựng trong suốt một tuần qua, Hứa Y Y nắm chặt tay.
Cô ta không kịp suy nghĩ nhiều liền gọi cho Đầu Hổ.
Hai ngày sau, sảnh tòa nhà JD Entertainment.
Hứa Y Y rốt cuộc nhìn thấy Tô Ngọc Cầm cùng Tống Nhu bước vào.
Cô ta nhìn Tô Ngọc Cầm cười vui sướng trong khi bản thân lại như con chuột chũi ướt lộ liền căm phẫn nắm chặt tay.
Ánh mắt trở nên ác độc, nếu có thể giết người chắc chắn Tô Ngọc Cầm đã được mang đi chôn rồi.
“Tô Ngọc Cầm, chính mày, mày đã hại cuộc đời tao trở nên tồi tệ như vậy! Mày nên trả giá!”
Hứa Y Y nói thầm, sau đó thấy hai người tiến vào góc cầu thanh cô ta ngó trước ngó sau rồi liền đi theo.
Hôm nay cô ta dùng hết số tiền mà bản thân có để mua chuộc bảo vệ, nhất định không thể để mất cơ hội này.
“Chị Nhu, ngày mai chị không cần đón em đến phim trường đâu nhé!” Dương Kỳ nói sẽ đưa cô đi, dù sao cũng cùng đến một nơi nên cô đã đồng ý.
Mấy ngày hôm nay ở chung, cô dần dần quen với việc nghe theo mọi sự sắp xếp của anh.
Điều này khiến cô có chút mơ hồ, không rõ mọi chuyện mình làm có đúng hay không.
Tống Nhu hoàn toàn không nghi ngờ gì, bình thường Tô Ngọc Cầm cũng hay tự đi nên chị gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, Tô Ngọc Cầm thông qua gương ở trên tường phát hiện có người đi theo họ.
Nhưng nghĩ rằng bình thường công ty không cho người lạ vào Tô Ngọc Cầm cho rằng là đồng nghiệp liền không nghĩ nhiều.
Hứa Y Y thấy Tô Ngọc Cầm nhìn về bên này liền vội vàng trốn đi.
Đợi đến khi