Sau khi nói chuyện với bác sĩ về tình trạng của mình, Tô Ngọc Cầm nhận thấy thời gian bình phục tương đối dài nên cô quyết định rút khỏi dự án quay phim của đạo diễn Trần.
Cô biết nếu mình muốn Dương Kỳ nhất định sẽ giúp cô giữ lại vai diễn nhưng Tô Ngọc Cầm không muốn làm vậy.
Bộ phim này được đạo diễn Trần kỳ vọng mang đến dự liên hoan phim nên cô không muốn làm ảnh hưởng đến cả đoàn phim.
Vì vậy hôm nay sau khi bàn bạc với Tống Nhu, cả hai quyết định dừng lại.
Tống Nhu liên hệ với bên đoàn phim còn cô sẽ đăng Weibo giải thích rõ ràng.
Tránh tình trạng một số người không hiểu rõ làm ảnh hưởng đến đoàn phim.
Tuy rằng đạo diễn Trần có ý định giữ lại nhưng cô vẫn quyết định từ chối.
Tuy rằng có vẻ hơi đáng tiếc nhưng cô tin chỉ cần mình nỗi lực ở một tương lại không xa, cô cũng có thể đạt được vị trí mình mong muốn.
Thời Nguyệt sau khi biết được chuyện này thì vô cùng vui vẻ.
Ha ha muốn đấu lại cô ta, Tô Ngọc Cầm còn non và xanh lắm.
Cô muốn xem xem nếu không có lần trợ giúp này, Tô Ngọc Cầm định lấy gì đấu với cô ta.
Thời Nguyệt vui vẻ, thầm nghĩ nhất định vai chính này nhất định phải là của cô ta.
Vì thế hôm nay cho dù quay phim đến khuya nhưng cô ta vẫn muốn về nhà một chuyến.
Để chắc chắn Thời Nguyệt vẫn cần sự giúp đỡ từ Lâm Thạch một chút.
Bên này, Tô Ngọc Cầm cúp máy xong liền lựa một bức ảnh mình đang đi ngắm hoa ở hoa viên của bệnh viện để đăng cùng dòng trạng thái “Xin lỗi vì không thể cùng bước tiếp, có lẽ sẽ tiếc nuối nhưng mà không muốn làm ảnh hưởng đến người khác!”
Bài đăng vừa đăng lên ngay lập tức nhận được sự chú ý của rất nhiều người.
Chuyện ngày đó phía Tô Ngọc Cầm cũng không có ý định giấu kín nên rất nhiều người biết được chuyện cô bị thương.
Biết được cô vì thế không tham dự được bộ phim này thì rất tiếc nuối.
[A a a a! Tại sao có thể như vậy cơ chứ? Hu hu hu! Tôi rất thích tạo hình của Tô Ngọc Cầm trong phim đó.
Xinh đẹp nhưng lại không lẳng lơ, quyến rũ nhưng không mất đi tự sang trọng.]
[Mau mau khỏi bệnh nhé! Chúng tôi rất lo cho cô đó! Sau đó cùng gặp nhau ở các tác phẩm khác nhé.]
[Không ai giống tôi tò mò tại sao Tô Ngọc Cầm lại phải vào viện sao? Chẳng lẽ tị tức mấy ngày trước là thật?]
[Thực sự là do Hứa Y Y gây ra? Nhưng nếu là thật sao phía Tô Ngọc Cầm lại im lặng như vậy?]
[Ngọc Cầm cố lên nhá! Tất cả Quả Cam nhỏ luôn ở bên cạnh chị! Dù thế nào vẫn chờ đợi chị!]
[Oa oa oa, hu hu bộ phim đầu tay của CP nhà tôi toang rồi sao? Không thể nào?]
[Bị bệnh cũng đăng ảnh bị sao vậy? Cầu lòng thương hại?]
[Lầu trên bị tâm thần không đáng sợ, đáng sợ là không biết mình bị tâm thần!]
[Sao trên đời có người độc miệng như vậy không sợ nghiệp quật sao?]
[Chị Ngọc Cầm đừng để ý đến kẻ điên!]
Thấy phản ứng của mọi người không quá căng thẳng Tô Ngọc Cầm tắt máy rồi nằm xuống giường.
Cô có chút mệt, hôm nay làm kiểm tra cả sáng giờ cô mới được nghỉ ngơi.
Dương Kỳ vốn dĩ đang trên đường đến thăm Tô Ngọc Cầm liền nhận được thông báo của phía đạo diễn Trần cùng như đọc được tin tức trên mạng, anh liền nhíu mày.
Trong lòng có chút khó chịu vì cô không nói trước với anh, có phải trong lòng cô, anh vẫn là một người bình thường không chút quan trọng nào?
Tâm trạng của Dương Kỳ trầm xuống, ở một bên lái xe trợ lý Vương không hiểu chuyện gì xảy ra.
Anh ta liếc mắt thông qua cửa kính nhìn về phía ông chủ nhưng ngay lập tức rụt lại.
Thầm mong lúc này không có kẻ ngốc nào chọc phải ông chủ của mình.
Vì thế trong suốt quãng đường đi đến bệnh viện, không gian trong xe có chút bí bách.
Đến khi đưa ông chủ đến trước cửa bệnh viện, nhìn ông chủ đi vào trong trợ lý Vương mới giám thở ra một hơi.
Trong lòng thầm mong Tô tiểu thư đừng bao giừo bỏ rơi ông chủ của anh ta.
Chỉ có cô mới có thể chế ngự ông chủ của anh ta.
Tuy nhiên trợ lý Vương không biết bà chủ tương lai của mình cũng là một báo thủ.
Sau này anh ta sẽ còn vì con đường yêu đương của hai người họ mà chịu khổ dài dài.
“Dương Kỳ cháu đến rồi hả?” Mẹ Tô vừa đẩy cửa ra ngoài liền gặp Dương Kỳ.
Anh nhìn thấy mẹ Tô nhanh chóng xóa bỏ suy nghĩ trong đầu, mỉm cười vội vàng đáp: “Vâng, cháu chào bác.
Ngọc Cầm, cô ấy…”
“Nó đang ngủ nên bác đang định tranh thủ đi gọi đồ ăn.” Tuy rằng bé con không cần người chăm sóc nhưng mà khi bé con không ngủ bà muốn trò chuyện với bé con thật nhiều.
Khoảng thời gian sắp tới gần cuối năm cả lão Tô và bà rất bận nên sợ sẽ không có nhiều thời gian cho bé con.
Bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó mẹ Tô liền nhìn về phía Dương Kỳ mỉm cười nói: “À, Dương Kỳ bác nhờ cháu chuyện này được không?”
Nghe vậy, Dương Kỳ gần như không chút suy nghĩ vội vàng trả lời.
Đương như sợ mẹ Tô đổi ý không nhờ anh nữa.
Cơ hội tốt để lấy lòng mẹ vợ, anh nhất định sẽ không bỏ qua.
“Bác Tô, bác cứ nói đi ạ! Nếu giúp được cháu nhất định sẽ không từ chối còn nếu không giúp được cháu cũng sẽ cố hết sức!”
Nhìn thái độ gấp gáp của anh, mẹ Tô có chút buồn cười.
Bà xua xua tay.
“Ha ha ha! Không đến mức đó! Chỉ là hai ngày