“Nhưng cái gì?” Tô Ngọc Cầm cảnh giác nhìn anh.
Người này mỗi khi cười như vậy đều là đang tính kế người khác.
Cô không khỏi lùi lại nhưng còn chưa kịp rời đi liền bị anh kéo lại.
Hai tay Tô Ngọc Cầm để trên ngực anh, cô sợ hãi nhìn ra ngoài sợ ba mẹ đẩy cửa bước vào.
Thấy không động tĩnh gì mới quay đầu lại trừng mắt nhìn anh.
Dương Kỳ nhìn hành động đáng yêu của cô không khỏi mỉm cười, anh cưng chiều mà hôn lên trán cô.
Anh ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người Tô Ngọc Cầm, thoải mái thở ra một tiếng.
“Em phải cùng anh tham gia một bữa tiệc! Khoảng hơn hai tháng nữa, khi đó em đã bình phục rồi.”
Tô Ngọc Cầm nhíu mày, sao cô nghe mùi bị tính kế dữ vậy! Mà từ từ… bữa tiệc? Anh có bữa tiệc gì mà cô không biết, trợ lý Vương nói trong vòng ba tháng tới anh không tham dự bất cứ một event nào cơ mà.
Chẳng lẽ… Tô Ngọc Cầm nhìn anh.
Dương Kỳ vừa nhìn liền biết cô đang nghĩ gì vì vậy anh liền gật đầu.
“Thế nào? Đồng ý chứ?”
Thái độ khiêu khích cùng thách thức của anh khiên Tô Ngọc Cầm khó chịu.
Dù sao cũng chỉ là 1 bữa tiệc đi thì đi, cô sợ gì chứ.
Tô Ngọc Cầm gật đầu.
Đã đạt được ý định của mình, Dương Kỳ hôn lên môi cô một cái rồi mới đứng đậy.
Vừa hay lúc này cánh cửa cũng mở ra, ba mẹ Tô cùng nhau bước vào.
Trên tay họ là kết quả kiểm tra của Tô Ngọc Cầm, hôm nay mẹ Tô vì không yên tâm đã để cô làm thêm một bước kiểm tra tổng quát.
Hiện tại biết bệnh tình của cô ổn định, họ mới yên tâm đi làm việc được.
Từ nhỏ Tô Ngọc Cầm đã phải sống tự lập, vì thế nên rất nhiều người cho rằng nhà họ Tô rất nghèo.
Ba mẹ Tô phải đi làm xa, cô phải sống với bà ngoại.
Bà ngoại biết cô thiếu vắng tình thương của ba mẹ nên rất bao bọc cô.
Điều này cũng là một phần tạo nên tính cách muốn làm gì thì làm cùng chút ngây thơ của cô ở kiếp trước.
“Ngọc Cầm, kết quả kiểm tra rất tốt.
Ngày mai con có thể xuất viện được rồi! Mẹ đã nhờ Dương Kỳ chăm sóc con nên có gì con cứ nhờ thằng bé đừng ngại biết không!” Mẹ Tô sợ con gái không muốn nhờ vả liền nói.
Tính cách con bé chính là vậy, cho dù thân thiết đến cỡ nào đi chăng nữa cũng không muốn làm phiền người khác.
“Hai bác cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cô ây!” Không đợi Tô Ngọc Cầm trả lời, Dương Kỳ nhanh chóng đáp lại.
Anh sẽ chăm sóc cô trắng hồng xinh xắn để ba mẹ vợ yên tâm giao cô cho anh.
Nếu Tô Ngọc Cầm biết được ý nghĩ này của anh nhất định sẽ không ngần ngại mà đạp anh một cái.
“Được, vậy bác yên tâm giao cho cháu.
Con bé mà bướng bỉnh quá thì gọi cho bác!”
“Ơ, mẹ này!” Tô Ngọc Cầm không ngờ mẹ lại bán đứng mình như vậy, nũng nịu mà ôm lấy tay bà lắc lắc.
“Ha ha ha!”
Hành động này khiến ba người đang chứng kiến không khỏi cười ra tiếng.
Cho dù cô có trưởng thành thế nào đi chăng nữa thì đứng trước người thân, cô vẫn như một cô gái nhỏ vậy.
Ngày hôm sau, Dương Kỳ cùng với đám người Tống Nhu đến bệnh viện đón Tô Ngọc Cầm.
Vì tính chất công việc của cả hai nên Tô Ngọc Cầm đi ra cửa sau của bệnh viện ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ở bệnh viện rất nhiều bên đã liên hệ với cô để phỏng vấn nhưng đều bị cô từ chối.
Ngoài tin tức chính thống từ công ty đưa ra không còn bất kỳ tin tức nào khác nữa.
Một phần là do Đình Xuyên giúp đỡ, phần khác là do Dương Kỳ nhúng tay.
“Chị Nhu, hôm nay còn làm chị vất vả đến đây đón em!”
“Không sao, đây là trách nhiệm của chị hơn nữa tình cảm của hai chúng ta chị đến đây là điều đương nhiên.” Tống Nhu quơ quơ tay, cùng Tiểu Trần lên xe của Dương Kỳ.
Vì để không gây chú ý hôm nay anh đã chọn một chiếc BMV mà chưa từng bao giờ xuất hiện trước công chúng để đến đón cô.
Bốn người về đến nhà là hơn mười giờ sáng, lúc này Tống Nhu và Tiểu Trần mới phát hiện hóa ra Dương đại ảnh đế là hàng xóm của Tô Ngọc Cầm.
Tuy nhiên Tống Nhu cũng không hề nói gì, dù sao chị tin Tô Ngọc Cầm biết chừng mực.
“Ngọc Cầm, đồ đạc chị đã để hết ở trong phòng và sắp xếp lại cẩn thận.
Thuốc chị để trên bàn, em cứ uống theo hướng dẫn là được! Bây giờ chị có chút việc bận, chị đi trước!”
Tống Nhu thấy mọi việc đã ổn liền muốn rời đi.
Có một hợp đồng của thương hiệu thời trang nổi tiếng cần người đại diện độc quyền.
Chị vừa tìm hiểu qua thấy cũng khá có tiềm năng vì vậy chị muốn hiểu rõ hơn.
Nếu tốt chị muốn dành về cho Tô Ngọc Cầm.
“Vâng ạ, Tiểu Trần em cũng về cùng chị Nhu luôn đi.
Ở đây chị có thể lo được!” Nếu cô nhớ không nhầm hôm nay là sinh nhật của mẹ Tiểu Trần.
Vì thế từ cầm lấy túi quà mà mình nhờ mẹ chuẩn bị đưa cho cô ấy.
“Thay chị chúc bác sinh nhật vui vẻ nhé!”
“Ơ… chị Ngọc Cầm…” Tiểu Trần không ngờ được Tô Ngọc Cầm sẽ nhớ chuyện mình nói.
Cô ngơ ngác có chút không biết làm sao, đứng im ở đó.
Tống Nhu cũng biết được chuyện này, từ trước đến nay mọi người luôn cho rằng Ngọc Cầm đanh đá, khó chiều nhưng trên thực tế với nhân viên bên cạnh mình cô luôn giúp đỡ